Chương trước
Chương sau
Ninh Thư cuối cùng đã hiểu ra vì sao có nhiệm vụ giả thất thủ trước mị lực của Phong Dận, quả thực là nghịch thiên, không chỉ có khí chất mà tướng mạo cũng rất mực phi phàm.

Fuck, chính là Diễm qủy.

Khoác trên mình y phục đỏ rực. 

Đẹp trai thì cho dù chỉ là một con quỷ cũng có sao, đẹp chính là vương đạo.

Người bình thường không có cửa làm nam chính nữa rồi, khẩu vị bây giờ nặng tới nỗi nam chính bắt buộc không được là con người.

Phong Dận hơi cúi xuống, ghé sát vào bên tai Tống Hề Hàm, không biết hắn nói gì mà Tống Hề Hàm tỏ ra ngượng ngùng, mặt cũng đỏ bừng lên, người bên ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy vô cùng khó hiểu. 

Tống Hề Hàm tự mình thẹn thùng đỏ mặt, có thần kinh mới thế.

Phong Dận cảm giác nhìn được ánh nhìn của Ninh Thư liền ngoảnh đầu lại, hơi nheo mắt nhìn cô.

Ối cha mẹ ơi, trực diện đối mặt với Phong Dận khiến cô xém thì nghẹt thở, quả đúng như lời Đào Cầm nói, hắn đẹp trai thành tinh mợ nó rồi. 

Lúc Phong Dận nhìn sang phía Ninh Thư, Ninh Thư cảm thấy cả người mình cứ như bị dội cho một xô nước đá, toàn thân đông cứng thành một cây cột băng.

Ánh mắt Ninh Thư phân tán nhìn về phía sau lưng Phong Dận, tóm lại là không nhìn thẳng vào mắt Phong Dận vờ như không nhìn thấy hắn.

Bây giờ không nên rút dây động rừng. 

Phong Dận thờ ơ thu lại ánh nhìn, ngồi xuống cạnh ghế của Tống Hề Hàm, tay chống lên cằm lười biếng ngắm cô ta chăm chú làm việc, đáy mắt tràn ngập sự cưng chiều.

Dáng vẻ phong nhã mà lười biếng kia thật hết sức mê người.

"Đào Cầm." Tạ Vĩ Minh nhìn về phía Ninh Thư, Ninh Thư theo Tạ Vĩ Minh vào phòng làm việc. 

"Sao rồi?" Tạ Vĩ Minh hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư lắc đầu nói: "Về nhà rồi nói."

Tạ Vĩ Minh thấy Ninh Thư trầm ngâm cũng không hỏi thêm nữa. Vừa về tới nhà ông liền hỏi Ninh Thư: "Công ty sao rồi?" 

"Có một con quỷ." Ninh Thư giơ một ngón tay, ngẫm một chút lại xòe ra thêm một ngón nữa.

"Cô có ý gì?" Tạ Vĩ Minh không hiểu.

"Có một con quỷ nhưng không mạnh lắm, những chuyện kì quái xảy ra ở công ty chính là một tay hắn bày trò." Ninh Thư nói tiếp: "Còn một con quỷ khác, vô cùng lợi hại, có lẽ tôi không không đối phó được với hắn, cần phải nghĩ kế lâu dài." 

Phong Dận là quỷ đã sống qua hàng nghìn năm, hắn sẽ không thèm trêu chọc người khác bằng những trò đùa quái đản, bây giờ ở trong mắt hắn chỉ có một mình Tống Hề Hàm mà thôi.

Một khi hắn phải ra tay, dứt khoát sẽ khiến người ta chết tươi, không thì cũng tàn phế.

Tạ Vĩ Minh cau mày: "Trước giờ công ty rất yên ổn, tại sao lại chọc phải thứ này chứ." 

Chính là vì công ty có Tống Hề Hàm đó cha nội.

Bây giờ Phong Dận với Tống Hề Hàm gắn bó với nhau như hình với bóng, hơn nữa ngọc bội vẫn còn đang ở trên người Tống Hề Hàm.

Tạ Vĩ Minh nói với Ninh Thư: "Chi bằng mời sư phụ cô tới." 

Ninh Thư lắc đầu: "Sư phụ tôi không đi nổi đâu, chắc chắn sẽ không tới."

Tạ Vĩ Minh thở dài một cái, bực bội bứt bứt tóc: "Nguyên nhân là gì vậy, mọi chuyện đều có nhân quả mà."

Ninh Thư nói: "Vấn đề đoán chừng vẫn là do người mà ra, chưa biết chừng là có nhân viên rước quỷ tới." 

Ninh Thư đi lên lầu thăm Tạ Ý Viễn, hắn đã tỉnh lại đang nằm trên giường chớp chớp mắt. Tạ Ý Viễn nhìn thấy Ninh Thư liền ngây người ra, nói: "Mau tới đỡ tôi, tôi muốn đi vệ sinh."

"Sao có thể ra lệnh cho tiên sư đỡ con đi vệ sinh chứ." Tạ Vĩ Minh đi tới, dìu Tạ Ý Viễn vào nhà vệ sinh.

Ninh Thư nhìn Tạ Ý Viễn đã nằm lại giường, hỏi: "Cảm thấy trong người thế nào?" 

"Cả người đau nhức." Tạ Ý Viễn cảm giác như bị người ta điên cuồng đánh cho một trận, ngay cả xương cốt cũng đau ê ẩm.

Sức mạnh mà Tạ Ý Viễn bộc phát ra lúc trước chính là đang tiêu hao sinh mạng của hắn, cho nên lúc này toàn thân hắn đau nhức là chuyện đương nhiên.

Mặt mày Tạ Ý Viễn tím bầm, nhìn rất buồn cười. Ninh Thư lên tiếng hỏi hắn: "Có phải lúc trước anh đã làm ra chuyện gì quá giới hạn không?" 

"Chuyện quá giới hạn là chuyện gì?" Tạ Ý Viễn hỏi ngược lại.

Ninh Thư suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh theo đuổi một cô gái chẳng hạn, gần đây có thích cô gái nào không?"

Ninh Thư cảm thấy chuyện của Tạ Ý Viễn là do Phong Dận ra tay, nếu không phải Phong Dận thì cũng là tên quỷ bên cạnh hắn làm. 

Tạ Ý Viễn ngẫm nghĩ một hồi, nói: "Tôi quả thật đang theo đuổi một cô gái."

"Là ai?" Tạ Vĩ Minh cắn răng nghiến lợi hỏi.

"Chính là Tống Hề Hàm, một nhân viên trong công ty, cô ấy không những xinh đẹp mà còn rất dịu dàng." Nhắc tới Tống Hề Hàm, ánh mắt Tạ Ý Viễn tràn ngập ý cười. 

Ninh Thư: →_→

Ngấp nghé người phụ nữ của Phong Dận cơ, cẩn thận ngay cả cơ hội đầu thai cũng không còn nha ông trẻ ạ.

Tạ Vĩ Minh lập tức nói: "Tôi sẽ đuổi cô ta ra khỏi công ty." 

"Đừng." Ninh Thư vội vã ngăn lại: "Ông làm như vậy chỉ kích động thêm mâu thuẫn mà thôi."

Dám đuổi người phụ nữ của Phong Dận, cứ chờ tan cửa nát nhà đi.

Phong Dận là một tay khá bá đạo, hơn nữa sức mạnh của hắn vô cùng lớn mạnh, cơ bản là không kiêng dè gì ai, chỉ cần làm tổn thương tới Tống Hề Hàm thì những người này đều sẽ phải chết rất thảm. 

Vậy thì ai là người đã vẩy mỡ người chết lên người Tạ Ý Viễn, lẽ nào là Tống Hề Hàm.

Không thể nào, Tống Hề Hàm là một một đóa sen trắng xinh đẹp, thanh thoát không vướng bụi trần, sẽ không làm ra những chuyện như vậy.

Trong kịch bản là nữ cấp trên ganh ghét Tống Hề Hàm xinh đẹp, luôn tìm cách làm khó dễ cô ta nên bị quỷ theo. 

Mỗi ngày đều xảy ra những chuyện kỳ dị hết sức kinh khủng khiến nữ cấp trên sợ tới sắp phát điên.

Đào Cầm liền nhận phi vụ này, tới công ty của nữ cấp trên này thì bắt gặp Tống Hề Hàm và Phong Dận hơn nữa còn là một người một quỷ đang làm chuyện giao phối trong nhà vệ sinh.

Bên cạnh buồng vệ sinh nhỏ hẹp còn có người qua kẻ lại, Tống Hề Hàm phải bụm miệng để không phát ra âm thanh. 

Tóm lại chính là kích thích tới cực độ.

Tống Hề Hàm có thể nhìn thấy Phong Dận, hai người ôm nhau thật chặt nhưng người khác không nhìn thấy.

Nhìn thấy Tống Hề Hàm một mình rơi vào bể dục vọng muốn sống đi chết lại, ai mà ngờ tới là cô ta đang làm loại chuyện đó với một con quỷ. 

Đào Cầm khuyên bảo Tống Hề Hàm nghĩ cách rời khỏi Phong Dận, Tống Hề Hàm là con người, còn Phong Dận đã rơi vào quỷ đạo, cho dù hai người có ràng buộc hàng ngàn năm nhưng bây giờ cũng nên đường ai người nấy đi rồi.

Chứ không phải dây dưa không dứt như bây giờ.

Đào Cầm xuất phát từ lòng tốt mới khuyên bảo Tống Hề Hàm rằng làm chuyện vợ chồng với quỷ sẽ bị âm khí xâm nhập, từ trường của người và quỷ không giống nhau, nếu Tống Hề Hàm cứ không tiết chế như vậy, tổn thọ là còn nhẹ, nguy hiểm hơn có thể còn không được đầu thai làm người, thậm chí còn có nguy cơ bị hồn phi phách tán. 

Đào Cầm nói như vậy dĩ nhiên là bị Phong Dận ghim rồi, hắn căm ghét ả đạo sĩ bép xép nhiều chuyện này nên không chỉ giết một mình Đào Cầm mà còn đuổi tới tận đạo quán, tiêu diệt toàn bộ đạo sĩ bắt quỷ Mao Sơn đáng ghét.

Trong đầu Ninh Thư đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể tiêu diệt được Phong Dận.

Bằng mọi giá cô nhất định phải tiêu diệt Phong Dận, đây chính là nhiệm vụ của cô mà. 

Phong Dận vô cùng mạnh, mạnh tới mức không một ai có thể chế trụ nổi hắn. Trong mắt hắn chỉ có Tống Hề Hàm, chỉ cần làm tổn thương tới Tống Hề Hàm dù chỉ mà một chút thôi, không cần biết là người hay là quỷ, hết thảy đều bị tiêu diệt.

Phong Dận dính líu vào kha khá nhân quả, không cần biết người mình giết là người tốt hay kẻ xấu, đúng sai đều do Tống Hề Hàm định đoạt, hắn chính xác cho rằng mình đã lớn mạnh tới mức không phải kiêng dè điều gì.

"Đây là tiên sư đã cứu mạng con, còn không mau cảm ơn tiên sư." Tạ Vĩ Minh nói với Tạ Ý Viễn. 

Tạ Ý Viễn có chút không tin, lại nghĩ tới những tháng ngày mụ mị không biết gì đã trôi qua, tới lúc tỉnh lại đã là hơn một tháng sau rồi.

"Cảm ơn cô." Tạ Ý Viễn mặc dù trong lòng còn ngờ ngợ không tin nhưng vẫn nói lời cảm ơn Ninh Thư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.