Chương trước
Chương sau
Ninh Thư gấp rút tu luyện, may là đạo quán này ở nơi thưa thớt người, xung quanh lại là núi rừng, cũng có thể coi là nơi có phong cảnh hữu tình, non xanh nước biếc, so với ở thành phố toàn khói bụi tàu xe thì linh khí dồi dào hơn rất nhiều.

Đây là một nơi khá lý tưởng để dưỡng lão, dưới chân núi còn có một thôn làng, chỉ có điều là một làng quê nông thôn nghèo nàn lạc hậu.

Thỉnh thoảng có người trong thôn gặp phải chuyện kỳ bí thì đều tìm đến lão đại ở đây, thù lao trả công là ít khoai lang hoặc bí ngô, những người có điều kiện hơn một chút sẽ cho gà. 

Mỗi lần như vậy lão đại đều dẫn Đào Cầm đi theo để Đào Cầm học cách trừ quỷ. Nếu gia đình người đó có điều kiện một chút, lão đại sẽ làm bộ làm tịch, nói con ma này tà khí vô cùng mạnh, phải mau chóng trừ ra bla bla bla, dọa cho người ta sợ thì sẽ cho nhiều tiền hơn.

Tuy là như vậy nhưng vẫn không chống đỡ nổi mười mấy miệng ăn ở nhà, với lại bọn chúng đều là những đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, chẳng khác nào những cái động không đáy.

Lão đại vốn muốn mạ vàng lại tượng Tam Thanh và tượng Mao Sơn sư tổ nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép ông làm như vậy. 

Khoa học kỹ thuật phát triển khiến cho mảnh đất sống còn của huyền học ngày càng thu hẹp, bây giờ lão đại không còn mong mỏi làm rạng rỡ truyền thống của Mao Sơn thuật, chỉ cần có thể truyền lại cho đời sau, không để nó hoàn toàn biến mất trong lịch sử giang hồ là được.

Vậy mà bao nhiêu công sức vất vả lao tâm khổ tứ của lão đại đều bị hủy trong tay Đào Cầm.

Cũng vì Đào Cầm trẻ người non dạ, nếu như chuyện này đổi thành một người sành sỏi mấy chục năm lăn lộn trên đời như lão đại làm thì sự việc cũng không tới mức nát bét như vậy. 

Quỷ vương Phong Dận bỗng nhiên đánh giết tới đạo quán, lão đại phải bảo vệ cho bọn trẻ, hơn nữa Phong Dận vô cùng mạnh mẽ, lão đại và bọn trẻ đều bị quỷ vương giết chết, hồn bay phách lạc.

Ninh Thư ngồi xếp bằng trên giường tu luyện, cảm thấy có linh khí nhỏ xíu từ lỗ chân lông này tràn vào lỗ chân lông kia, sau cùng tích tụ tại đan điền.

"Đại nha đầu, mau qua đây." Tiếng lão đại gọi rất lớn, Ninh Thư ở trong phòng cũng nghe rõ, cô liền thu hồi Tuyệt Thế Võ Công, chạy đi tìm lão đại. 

Vào tới đại điện, cô thấy lão đại đang mặc trên người một bộ trang phục đạo sĩ hơi cũ, tóc cũng bới thành một búi tóc, trông rõ ràng là một lão đạo sĩ nghiêm nghị, khí chất chính trực, lẫm liệt.

Ninh Thư nhìn bộ dạng này của ông liền biết ông lại có phi vụ làm ăn rồi bèn lên tiếng hỏi: "Lần này là phi vụ làm ăn gì vậy?"

Lão đại trả lời: "Chính là chuyện trong thôn dưới chân núi, người đó không biết dây vào thứ gì mà tới bây giờ vẫn chưa tỉnh lại." 

Lão đại nhìn Ninh Thư, đảo mắt vòng vòng: "Lần này cho con xuất trận, xem con học được những gì rồi."

Ninh Thư cố tỏ ra kiên cường, đáp: "Được... Được thôi."

Bây giờ cô lại phải làm đạo sĩ bắt quỷ sao? 

Lão đại dẫn theo Ninh Thư xuống núi, tới một hộ gia đình. Bước vào trong sân, Ninh Thư liền cảm nhận được một luồng âm khí lạnh lẽo, tóc gáy cô bỗng chốc đều dựng đứng.

Lão đại đứng trong sân quan sát xung quanh, cũng nhìn khắp nơi, đây là một ngôi nhà bình thường như bao nhà khác trong thôn, trong vườn có trồng một cây hòe, dưới tán cây hòe là một giếng nước.

Ninh Thư tới bên giếng nước, nhìn xuống bên dưới giếng. Cái giếng ở dưới bóng cây nên bị cành cây che khuất hết ánh sáng, miệng giếng tối om om, không nhìn thấy nước giếng. 

Cây hòe này khá lớn, gần như là phủ bóng hết nửa cái sân, đứng dưới bóng cây mát rượi, thậm chí còn có cảm giác âm u lạnh lẽo.

Chủ nhà dẫn lão đại và Ninh Thư vào trong phòng, trong phòng có một người phụ nữ đang nằm trên giường, mặt mũi trắng bệch, ấn đường vảng vất chút khí đen.

Lão đại trước tiên làm bộ bấm ngón tay, mắt lão nửa nhắm nửa mở, ngay sau đó liền nói với Ninh Thư lúc này đang dán mắt lên người phụ nữ kia: "Con tới xem đi." 

Ninh Thư đi tới, cầm tay người phụ nữ lên bắt mạch. Người phụ nữ này áng chừng hơn năm mươi tuổi, theo như Ninh Thư bắt mạch thấy, cơ thể bà bị thiếu máu trầm trọng.

Nói ngắn gọn chính là mất máu quá nhiều.

Ninh Thư cũng có kiểm tra một lượt cơ thể của bà, trên người hoàn toàn không có vết thương nào lớn, cho nên chuyện mất máu quá nhiều hết sức vô lý. 

"Tiên sư, bà nhà tôi rốt cuộc bị làm sao vậy?" Chồng người phụ nữ hỏi lão đại.

Lão đại bình tĩnh như thường nói: "Lập tức sẽ có kết quả."

Ninh Thư nhìn về phía lão đại hỏi: "Sư phụ, chuyện này là thế nào?" 

"Vạn vật trên thế gian này đều có trí tuệ, con suy nghĩ xem." Lão đại nói với Ninh Thư.

Ninh Thư hiểu đây là lão đại muốn cô tự mình giải quyết.

Nhưng mà chuyện này có lẽ là do một vật kỳ lạ gây ra, Ninh Thư nhúng một chút mực đỏ lên tay, hồi tưởng lại kí ức nguyên chủ vẽ bùa trừ tà rồi vẽ theo như vậy lên trán người phụ nữ. 

Chỉ có điều Ninh Thư chưa bao giờ vẽ bùa, lần đầu tiên vẽ bùa thất bại thảm hại, Ninh Thư ngoảnh đầu lại liếc lão đại.

Lão đại nét mặt không chút thay đổi, đứng ở đó mà tạo dáng tiên phong đạo cốt.

Ninh Thư lại chấm mực đỏ, hít một hơi thật sâu bắt đầu vẽ, lần này cố gắng lắm mới vẽ được, mực đỏ xâm nhập trong da người phụ nữ. 

Người phụ nữ lập tức trở nên khó chịu, khí đen từ ấn đường cuồn cuộn bốc lên, bà mở miệng la hét, chân tay vung loạn xạ, gân xanh trên người nổi lên giống như rễ cây uốn lượn lởm chởm nhìn vô cùng khủng khiếp.

"Mau giữ chặt người bà ấy." Ninh Thư nói với chồng người phụ nữ.

Tiếp đó cô lấy từ trong túi vải ra một lá bùa dán lên ấn đường của rngười phụ nữ, không ngờ lá bùa từ từ biến thành màu đen, cuối cùng bốc cháy. 

Mà mạch máu trên người bà lại càng hiện rõ, xung quanh mạch máu lớn lại tràn ra những mạch máu nhỏ, mọi mạch máu trên người đều hiện lên rõ mồn một.

Ninh Thư thiếu chút nữa nhảy lùi về sau. Đệt, cái quái gì mà lợi hại như vậy?

Ninh Thư nắm một nắm gạo nếp ấn vào trán người phụ nữ, gạo nếp phát ra tiếng xèo xèo, luồng khí đen lại bốc lên, nhìn chẳng khác gì gạo đang cháy khét. 

Người phụ nữ cuối cùng không chịu đựng nổi, ngất lịm đi.

Chồng người phụ nữ mắt đã đỏ hoe, hai cánh tay không ngừng run rẩy.

Ninh Thư vừa lau mồ hôi lạnh trên trán thì nghe thấy tiếng xào xạc trên cây hòe trước cổng, từ cửa sổ nhìn ra, bóng quỷ chồng chất. 

Ninh Thư có cảm giác chuyện này có liên quan tới cây hòe kia.

Chính cái cây đã hút máu người phụ nữ?

"Tiên sư, cầu xin người cứu mạng bà nhà tôi." Người chồng cầu xin lão đại. 

Ninh Thư tiến đến bên cạnh lão đại, hỏi: "Sư phụ, bây giờ phải làm thế nào?"

"Chẳng phải con đang trừ tà sao?" Lão đại lạnh nhạt nói.

Ninh Thư:... 

Đồ đệ của ông đang bó tay rồi, mau giúp người ta một tay đi mà.

Ninh Thư ra khỏi căn phòng, nhìn lên cây hòe không có gió mà lay động, cành cây không ngừng lay động, vậy mà cũng thành tinh được.

Ninh Thư nói với chồng người phụ nữ: "Chuẩn bị chút máu gà trống." 

Người chồng vội vã giết con gà trống đang bị nhốt lấy một nửa bát tiết gà.

Ninh Thư lôi hết những thứ trong túi vải của mình ra, chuẩn bị bày trận, trận pháp này là Tụ Dương trận mà cô học từ Thanh Nguyệt khi còn ở thế giới tu chân.

Bởi vì không có pháp khí và linh thạch trấn áp nên trận pháp này không mấy hiệu quả, thế nhưng vẫn thừa sức đối phó với cái cây thành tinh này. 

Tụ Dương trận kết thúc, xung quanh bỗng chốc trở nên sáng rõ, khoảng sân lúc trước âm u là thế bây giờ ánh sáng chiếu rọi tới chói cả mắt.

Lá cây hòe bị tia sáng mãnh liệt chiếu xuống thì bắt đầu cong lại, chậm rãi thoát ra khí đen, cả cây không ngừng xào xạc run rẩy, còn phát ra âm thanh quái dị như là tiếng người gào rít vì đau đớn.

Quả nhiên là cái cây này giở trò tác quái. 

Ninh Thư vung ra một hỗn hợp gồm gạo nếp và máu gà trống, truyền vào một chút công lực, cầm bút lông chấm mực đỏ vẽ bùa chú lên thân cây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.