Chương trước
Chương sau
Ninh Thư cảm thấy bà vú này không được bình thường, bèn âm thầm theo dõi bà ấy, nhưng từ lần trước Ninh Thư nói không thể ăn món ăn có khẩu vị quá nặng, vú em cũng rất nghe lời ăn đồ ăn nhà bếp làm.

Mang lại cho người khác cảm giác rất lạ, Ninh Thư không nhìn ra có điều gì khác thường, mà vú em cũng an phận cùng Ninh Thư chăm sóc đứa bé.

Ninh Thư không biết có phải do mình quá đa nghi hay không, bà vú này là người nhà mẹ đẻ của Nữu Hỗ Lộc thị tỉ mỉ chọn lựa, vú em có liên quan đến sống chết của đứa trẻ, chắc là sẽ không bất cẩn như vậy... 

Thế nhưng trước kia đã xảy ra chuyện của bà đỡ, nên Ninh Thư không dám buông bỏ sự hoài nghi đối với vú em.

Nhưng mọi thứ của vú em đều rất bình thường, dường như lúc nào cũng ở cùng Ninh Thư.

Ngoại trừ lúc bú sữa, Ninh Thư luôn tách vú em với đứa bé ra, cố gắng để đứa bé tiếp xúc với vú em ít nhất có thể. 

"Ê a, ê a..."

Ninh Thư đang tu luyện thì bị đứa trẻ nằm trong nôi cắt ngang, mở mắt ra thì thấy nó đang duỗi chân, vẻ mặt vô cùng khó chịu.

Ninh Thư nhanh chóng xuống giường, ôm lấy đứa bé, đứa bé dụi đầu vào ngực Ninh Thư, hiển nhiên là muốn bú sữa mẹ, hơn nữa môi của nó cũng trắng bệch. 

Ninh Thư đưa ngón tay vào trong miệng đứa bé, phát hiện khoang miệng của nó rất khô, chắc chắn là đang khát nước.

Ninh Thư không đánh thức vú em, mà cô đi rót nước rồi từ từ cho đứa bé uống.

Đứa bé rõ ràng là quá khát, uống hết cả cốc nước xong nấc một cái, nước theo khóe miệng chảy ra, Ninh Thư dùng tay áo lau nước ở khóe miệng cho nó. 

Ninh Thư bế đứa bé lên, nhẹ nhàng vỗ lưng, đứa bé liền dựa vào lòng Ninh Thư ngủ.

Nhưng Ninh Thư nhanh chóng phát hiện đứa bé có điều gì đó không bình thường, bởi vì ngày hôm sau đứa bé đi vệ sinh rất vất vả, khuôn mặt dùng sức trở nên đỏ bừng, hình như là bị táo bón.

Hơn nữa phân rất thối, hiện giờ đứa bé vẫn chưa đầy một tháng, chỉ bú sữa mẹ, không thể xảy ra tình huống như vậy. 

Ninh Thư nhíu chặt lông mày, sau khi dọn dẹp sạch sẽ, lại đút nước cho đứa bé, nó uống hết cả một cốc nước.

Tại sao lại khát như thế.

Đồ ăn của vú em rất nhạt mà. 

"Diệu Lăng cô nương, bây giờ có phải cho tiểu chủ tử ăn không?" Vú em vừa mới đi tắm rửa về, vừa nói vừa tháo vạt áo của mình.

Ninh Thư híp híp mắt, đưa đứa bé cho vú em.

Ninh Thư ngồi suy nghĩ thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy ngọn nguồn của vấn đề chắc hẳn là từ vú em mà ra, ngoại trừ những thứ ăn vào miệng, Ninh Thư không nghĩ ra còn có chỗ nào bất thường. 

"Đứa bé không đói bụng, giờ chưa cần cho ăn." Ninh Thư lại bế đứa bé, vú em vô cùng ngạc nhiên, bà đã cởi bỏ vạt áo, lộ ra bộ ngực đầy đặn, nặng trĩu.

Trong đầu Ninh Thư đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ kỳ quặc, cô cầm lấy phần đẫy đà của vú em, bóp ra một ít sữa cho vào miệng nếm thử, rất mặn.

"Bà..." Ninh Thư ôm đứa bé xoay người rời đi, vú em không kịp cài lại nút áo, vội vã ngăn cản Ninh Thư. 

"Diệu Lăng cô nương, cầu xin cô, đừng nói cho Cách cách." Khuôn mặt của bà vú trắng bệch, một bộ dáng như tai vạ sắp đến nơi: "Diệu Lăng cô nương, ta không dám nữa, van xin cô."

Ninh Thư không nói gì, bước chân rời đi, vú em ôm lấy chân Ninh Thư: "Diệu Lăng cô nương, cầu xin cô."

Ninh Thư hất vú em đang ôm chân mình ra, vú em bị Ninh Thư đạp ngã nằm sấp trên mặt đất. 

Ninh Thư ôm đứa nhỏ đi tìm Nữu Hỗ Lộc thị, cúi người nói với Nữu Hỗ Lộc thị: "Nô tỳ cảm thấy hổ thẹn với Cách cách, nô tỳ có tội."

Nữu Hỗ Lộc thị kinh ngạc nhìn Ninh Thư, hỏi: "Chuyện này là thế nào, con ta đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Ninh Thư vẫn không nói gì, vú em xông vào, quần áo lộn xộn, ánh mắt cầu khẩn nhìn Ninh Thư. 

Nữu Hỗ Lộc thị nhíu chặt lông mày: "Đưa đứa bé cho ta."

Ninh Thư đưa đứa nhỏ cho Nữu Hỗ Lộc thị, Nữu Hỗ Lộc thị đón lấy con mình nhìn lướt qua Ninh Thư và vú em: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

"Nương nương, bà vú này đã thoa nước muối lên đầu v*, hai ngày gần đây dạ dày của đứa nhỏ luôn khó chịu, Cách cách nên điều tra bà vú này." Ninh Thư trực tiếp nói: "Việc này cũng do nô tỳ sơ ý, xin Cách cách thứ tội." 

Vẻ mặt của Nữu Hỗ Lộc thị hoảng sợ nhìn con mình, lại nhìn sang khuôn mặt tái mét của bà vú, trong giọng nói hàm chứa sự tức giận: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Tại sao ngươi lại làm như vậy?" Nữu Hỗ Lộc thị hiện tại lại cảm thấy vui mừng bởi vì thứ vú em bôi lên là nước muối, chứ không phải thuốc độc, nếu như bôi thuốc độc, Nữu Hỗ Lộc thị không biết còn có thể nhìn thấy con mình hay không nữa.

"Ngươi nói đi, có phải Nữu Hộ Lộc gia trả cho ngươi ít tiền, nên ngươi mới đối xử với con ta như vậy đúng không." Nữu Hỗ Lộc thị tức giận đến nỗi gân xanh nổi đầy trán, cả người như sắp phát điên lên. 

Vú em quỳ xuống dập đầu trên mặt đất, la lớn: "Cách cách, dân phụ chưa từng nghĩ đến sẽ hãm hại đứa bé."

"Vậy tại sao ngươi lại làm như vậy?" Ánh mắt của Nữu Hỗ Lộc thị nhìn vú em mang theo sát ý, nhiều lần xảy ra chuyện như vậy, Nữu Hỗ Lộc thị cảm giác dường như mình đã bị ép vào chân tường.

Vì sao lại có nhiều người muốn hãm hại con của nàng như vậy, lúc sinh con có hai bà đỡ muốn hại nàng, nàng đã giao hai bà đỡ đó cho Nữu Hộ Lộc phủ, để mẹ nàng cẩn thận điều tra lại. 

Một bà đỡ là người của tiểu thiếp ở trong Nữu Hộ Lộc phủ, bà vợ lẽ này chính là mẹ của tiểu Nữu Hỗ Lộc thị, còn bà đỡ kia thì bị người khác mua chuộc khi vào phủ Bối lặc.

Nữu Hộ Lộc phủ truyền tin đến nói bà đỡ đã nhận hai thỏi bạc, nhưng không hề biết người chủ mưu sau lưng là ai.

"Cách cách, người bình tĩnh một chút." Ninh Thư điềm tĩnh nói. 

Nữu Hỗ Lộc thị hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nhìn vú em: "Ngươi là người của ai phái đến?"

Vú em khóc lóc nói: "Cách cách, dân phụ thật sự không muốn làm hại tiểu chủ tử."

"Những chuyện ngươi làm chính là đang hãm hại con của ta, ngươi còn dám nói không làm hại con ta." Ánh mắt của Nữu Hỗ Lộc thị vô cùng đáng sợ, giống như là con thú mẹ bị thương. 

Vú em đột nhiên hung dữ nhìn Ninh Thư, chỉ vào Ninh Thư nói: "Tất cả là do Diệu Lăng, đều bởi vì cô ta."

Thấy vú em chỉ vào mình, sắc mặt Ninh Thư thờ ơ, cúi đầu đứng ở một bên không nói gì.

Nữu Hỗ Lộc thị lạnh lùng nhìn vú em, sau đó lướt mắt nhìn qua Ninh Thư đang im lặng không lên tiếng, cúi đầu hôn con của mình, lạnh nhạt nói: "Ồ, cô ta đã làm cái gì." 

Vú em giận giữ nói: "Cách cách, dân phụ mới là vú em của tiểu chủ tử, có trách nhiệm chăm sóc tiểu chủ tử, nhưng Diệu Lăng lại không để cho dân phụ tới gần tiểu chủ tử, nên dân phụ mới nghĩ nếu như đứa bé xảy ra chuyện gì, Cách cách sẽ không đem đứa bé cho Diệu Lăng nuôi nữa."

Ninh Thư: →_→

Ha ha ha, như vậy là do cô sai sao. 

Nữu Hỗ Lộc thị bật cười: "Đây là con của ta, ta cho ai chăm sóc thì người đó chăm sóc, vì lý do này mà ngươi hại con ta, ngươi vẫn còn cố cãi, còn thấy oan ức lắm sao?"

"Dân phụ chỉ muốn tận tâm tận lực chăm sóc tiểu chủ tử, nhưng Diệu Lăng căn bản không để dân phụ tới gần đứa bé." Vẻ mặt của vú em vô cùng căm phẫn.

Ninh Thư nhíu nhíu mày, nhìn bà vú luôn mồm tự xưng là dân phụ, nhưng trong lòng lại cực kỳ nham hiểm. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.