Chương trước
Chương sau
Chúc Nghiễn Thu nghe thấy Ninh Thư mở miệng là nói mình chết, hơn nữa còn nói với con là mình đã chết, trong lòng tức giận Ninh Thư vô cùng, vươn tay tóm chặt Ninh Thư: “Chúc Tố Nương, tôi đang hỏi cô đó, cô bỏ mẹ chạy đến Thượng Hải, cô bỏ mẹ ở nhà một mình nhỡ mẹ xảy ra chuyện thì biết làm thế nào?”

“Mẹ đã mất rồi, em gửi rất nhiều điện báo kêu anh về, anh đâu có trả lời, mẹ cứ gọi tên anh mãi, đến khi tiễn linh cũng do Tư Viễn đưa.” Ninh Thư nói.

“Mất rồi?” Chúc Nghiễn Thu thân thể lảo đảo hai cái: “Sao cô không nói rõ với tôi, mẹ mất khi nào.” 

Ninh Thư: →_→

“Em vẫn luôn gửi điện báo cho anh, nhưng anh đâu có trả lời.” Ninh Thư nói lời này đã hai lần rồi, nhưng Chúc Nghiễn Thu cứ như không nghe thấy không bằng.

Chúc Nghiễn Thu đưa tay dứt tóc, biểu cảm đau khổ, luôn miệng kêu mẹ. 

Ninh Thư bĩu môi, nếu đúng là quan tâm mẹ Chúc như vậy, tại sao gửi nhiều điện báo như vậy cũng không thấy Chúc Nghiễn Thu trả lời.

Chúc Nghiễn Thu lau nước mắt, đỏ mắt nhìn Ninh Thư: “Đến Thượng Hải sao không nói cho tôi biết.”

“Em không biết anh ở đâu nên không tìm được.” Ninh Thư lạnh lùng nói. 

Chúc Nghiễn Thu cúi đầu xuống nhìn Chúc Tư Viễn, Chúc Tư Viễn lùi lại, núp sau Ninh Thư.

Chúc Nghiễn Thu cảm giác đứa bé này rất quen mặt, bỗng nhớ ra đứa bé nói hắn “chú là người xấu” ở trong bệnh viện, tình cảm của Chúc Nghiễn Thu đối với đứa bé rất phức tạp.

“Bây giờ cô đang ở đâu?” Chúc Nghiễn Thu hỏi Ninh Thư. 

Ninh Thư hơi khó chịu, Chúc Nghiễn Thu hỏi chuyện này làm gì, vội vàng nói: “Em và Tư Viễn ở nhà trọ, anh xã à, em và Tư Viễn có thể chuyển đến chỗ anh ở hay không.”

Chúc Nghiễn Thu suýt nhảy dựng lên, trong lòng không muốn cho Chúc Tố Nương ở cùng mình, nói: “Mọi người về nhà trọ trước đi, phòng của tôi quá nhỏ, nhiều người không ở được.”

Ninh Thư: Móa mày! 

Ninh Thư nhìn chằm chằm Chúc Nghiễn Thu, không nói lời nào, Chúc Nghiễn Thu lẩn tránh ánh mắt Ninh Thư, ngồi xổm xuống, dang hai tay hướng về phía Chúc Tư Viễn, ôn nhu nói: “Tư Viễn, đến chỗ cha đi.”

Chúc Tư Viễn lùi về phía sau, trốn sau lưng Ninh Thư, thò đầu ra, cảnh giác nhìn Chúc Nghiễn Thu.

Chúc Nghiễn Thu thấy bộ dạng này của Chúc Tư Viễn, đành từ bỏ suy nghĩ muốn rút ngắn khoảng cách với nó, đứng lên nói với Ninh Thư: “Tố Nương, trong người cô còn tiền không? Tôi gửi nhiều điện báo như vậy, cô cũng không gửi tiền cho tôi, cô có biết dạo này tôi sống sao không.” 

Quả thực, mấy ngày này Chúc Nghiễn Thu sống rất khổ sở, trước có vay bạn học tiền, Chúc Nghiễn Thu mang hết đồ có giá trị trên người đi cắm rồi, vất vả lắm mới trả được tiền cho bạn học.

Nhưng còn nợ Phương Phỉ Phỉ không ít tiền, Chúc Nghiễn Thu cũng chỉ có thể nói với Phương Phỉ Phỉ, đã báo về nhà rồi, bởi vì thời cuộc quá loạn, tiền vẫn chưa gửi đến nơi.

Hàng ngày, Chúc Nghiễn Thu đều rất sốt ruột, không biết còn giấu được tới khi nào, Chúc Nghiễn Thu lại sợ mất mặt không ra ngoài làm việc, nếu đi làm công, rửa chén đĩa, nhỡ gặp phải bạn học thì xấu hổ chết mất. 

Trước mặt bạn học, Chúc Nghiễn Thu xây dựng hình tượng thiếu gia nhà giàu gia cảnh sung túc, muốn phá vỡ hình tượng mình tạo dựng bao lâu thật khó chịu, hiện tại Chúc Nghiễn Thu cứ như vậy và chết đứng.

Đột nhiên lại gặp được Ninh Thư, trong lòng Chúc Nghiễn Thu như trút được gánh nặng, ít nhất có thể giải quyết khó khăn trước mắt, mở miệng đòi tiền Ninh Thư.

“Thời gian trước tôi bị bệnh, tốn rất nhiều tiền thuốc men nên vay bạn học không ít tiền, trước tiên cho tôi chút tiền trả nợ đã.” Chúc Nghiễn Thu nói với Ninh Thư, có lẽ do xin tiền nên thái độ đối với Ninh Thư có vẻ tốt hơn, lại ôn nhu mở miệng nói: “Chờ tôi tìm được phòng lớn hơn, cô và Tư Viễn hãy đến ở cùng tôi.” 

Ninh Thư mặt không đổi sắc hỏi: “Bạn học nào có thể cho anh mượn nhiều tiền như vậy, tiền thuốc hết bao nhiêu?”

“Mười đồng đại dương.” Chúc Nghiễn Thu nói.

Ninh Thư: Cút mẹ mày đi! 

“Ai cho anh mượn.” Ninh Thư lại hỏi.

Mắt Chúc Nghiễn Thu sáng lên, nói: “Một bạn học cùng chung chí hướng.”

Ninh Thư: Cút cút cút con mẹ mày đi! 

“Trên người cô còn bao nhiêu tiền.” Chúc Nghiễn Thu hỏi: “Đưa tôi tiền để trả nợ đã.”

Ninh Thư nhìn Chúc Nghiễn Thu, người thần kinh đến vậy đúng là khiến cô mở rộng tầm nhìn.

Thái độ như đúng rồi này Chúc Tố Nương đã quen rồi, trước đây cảm thấy Trương Gia Sâm chồng của Miêu Diệu Diệu cặn bã vô cùng, thế nhưng chí ít Trương Gia Sâm còn chăm nom người nhà, phụng dưỡng cha mẹ của mình, phụng dưỡng cha mẹ là cách để lấy lòng cả nhà Miêu Diệu Diệu, nhưng trong lòng Chúc Nghiễn Thu chỉ có chính mình, một giây trước còn đang đau lòng mẹ mình qua đời, một giây sau liền đòi tiền cô. 

Ninh Thư ho khan một tiếng, đau khổ nói: “Trên người em không có tiền, trước kia mẹ bị bệnh tốn rất nhiều tiền bốc thuốc, mẹ mất rồi, cũng tốn nhiều tiền cho tang lễ, em lại còn chọn cho mẹ một mảnh đất phong thuỷ tốt, nên tiền trong nhà đều xài hết rồi.”

Trên mặt Chúc Nghiễn Thu hiện lên sự tức giận, nhíu chân mày, tức giận hỏi: “Thật sự không còn tiền?”

Ninh Thư lắc đầu: “Thật sự không còn tiền, em và Tư Viễn ở nhà trọ, còn nghe được cả tiếng hàng xóm ngủ ngáy to, hơn nữa còn phải nhặt rau nát để ăn.” 

Chúc Nghiễn Thu nhìn chằm chằm Ninh Thư, cảm giác da Chúc Tố Nương bây giờ trắng hơn trước kia, hơn nữa khuôn mặt còn tròn hơn so với trước kia, khí sắc tốt như vậy là do nhặt rau nát ăn? Trong lòng Chúc Nghiễn Thu lại càng thêm giận dữ, cảm thấy nữ nhân trước mặt này đang gạt hắn, coi hắn là thằng ngu chắc, cộng thêm khoảng thời gian này thất bại, khiến Chúc Nghiễn Thu không nén được lửa giận trong lòng.

Đối mặt với Chúc Tố Nương, Chúc Nghiễn Thu không cần phải cố kỵ gì, cứ tùy ý mà phát hỏa: “Chúc Tố Nương, cô có ý gì, mang con đến hiệu sách mua sách, trên người mặc đồ tốt, người mập ra, cô nói cô ăn rau nát ư, cô trêu ngươi tôi có phải không.”

Ninh Thư sờ mặt mình: “Không phải người ta thường nói khí hậu Thượng Hải tốt à, ăn rau nát cũng mập.” 

Quả thực Chúc Nghiễn Thu tức muốn chết rồi: “Chúc Tố Nương, có phải cô cảm thấy Chúc gia lụi tàn, mẹ tôi ra đi rồi là cô có thể trở mình không, tôi là chồng của cô, cô dám giấu giếm.”

Cho nên...

Ninh Thư lạnh lùng nhìn Chúc Nghiễn Thu, lúc này dùng thân phận chồng, lúc nói yêu thương với Phương Phỉ Phỉ sao không nghĩ đến mày đã có vợ đi. 

Chúc Tố Nương đã để Chúc Nghiễn Thu quen thói đến mức này rồi sao?!

“Em thật sự không có tiền, dù anh giết em, em cũng không có tiền.” Ninh Thư buông tay, nói.

Mặt Chúc Nghiễn Thu tối sầm lại, không nhịn được nói: “Chúc Tố Nương đừng giỡn nữa được không? Hiện tại tôi rất cần tiền.” 

Ninh Thư bày ra vẻ mặt lực bất tòng tâm: “Nhưng em thật sự không có tiền, của cải trong nhà đã bị móc rỗng, em có thể ở cùng anh hay không, trên người em không còn tiền thuê phòng rồi, nếu không thì cũng để Tư Viễn ở với anh, em không ở với anh, cho Tư Viễn có nơi dừng chân.”

“Mẹ.” Mắt Chúc Tư Viễn đầy nước nhìn Ninh Thư, Ninh Thư cúi đầu nói với Chúc Tư Viễn: “Tư Viễn ngoan, mau gọi cha, về sau con có thể ở cùng cha rồi, không cần cùng mẹ ở gian nhà nát nữa.”

Chúc Tư Viễn:???? 

Vì sao mình không hiểu mẹ mình đang nói cái gì vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.