Chương trước
Chương sau
Liễu Trường Thanh mang theo bên người cây trúc cùng trồng với Mộc Nghê Thường, có phải cho thấy Liễu Trường Thanh trong lòng cũng có Mộc Nghê Thường hay không.

Mẹ nó, xem ra sau này còn phải bớt tiếp xúc với Liễu Trường Thanh, hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhất định rất hiểu Mộc Nghê Thường.

Dù biết nguồn gốc của cây sáo trúc Tương Phi trên người Liễu Trường Thanh, Ninh Thư vẫn không định uống canh bổ Liễu Trường Thanh đưa tới. 

Đây chỉ là xuất phát từ một loại trực giác.

Trong lòng Ninh Thư đang suy tư xem làm thế nào để phế bỏ vị trí truyền ngôi của Mộc Tuyết, lẽ nào lại làm giống Mộc Nghê Thường lúc trước đem long bào của Nữ hoàng đặt trong phủ Mộc Tuyết?

Dùng tội danh mưu quyền soán ngôi để xử lý Mộc Tuyết, vẫn cảm thấy không quá thỏa đáng, phải nghĩ một biện pháp tốt hơn, phương pháp đặt long bào vào này yêu cầu đối phương phải không phòng bị, nếu có phòng bị thì sẽ là công dã tràng, ngược lại còn bị đối phương đánh phủ đầu. 

Gặp Mộc Tuyết mấy lần, Ninh Thư cảm thấy linh hồn trong thân thể Mộc Tuyết là một người khá thâm trầm, dùng phương pháp này không nhất định có hiệu quả.

Ninh Thư nghĩ mà nhức đầu, bây giờ Mộc Tuyết không có cử động gì sai trái, thời gian trước còn tạo ra dấu chấm câu, có lợi cho giang sơn xã tắc, chỉ cần không làm ra chuyện gì quá phận, vị trí truyền ngôi của Mộc Tuyết rất vững vàng.

Mộc Tuyết cơ bản không đến trước mặt Ninh Thư nhiều, làm cho Ninh Thư có hơi không nắm rõ phương thức làm việc của Mộc Tuyết, lần trước Mộc Tuyết đề xuất việc đưa nam tử ra học tập, bị cô rầy la một trận, Mộc Tuyết bèn không nhắc tới chuyện này nữa. 

Hiển nhiên là giấu trong lòng rồi.

Nhưng Mộc Dao gặp được cái gì tốt, đồ ăn gì ngon, đều mang một phần cho Ninh Thư, chính là một khuê nữ hiếu thuận.

Ninh Thư nhìn vẻ mặt đào hoa của Mộc Dao, chắc lại gặp mỹ nam tử rồi, hỏi: "Trẫm nghe nói gần đây con cùng con trai Nguyên thừa tướng rất thân cận." 

"Ai thân cận với hắn chứ, nhi thần không có." Mộc Dao đỏ bừng cả mặt suýt chút nữa nhảy cẫng lên.

Ninh Thư liếc mắt nhìn nàng: "Không có thì không có, trong cung trẫm cũng nghe được một ít lời đồn, nếu như không thích thì đừng làm ra chuyện gì, cũng đừng phá hủy danh tiếng của Nguyên Quân, nếu không về sau hắn chỉ có thể gả cho con."

Trên mặt của Mộc Dao nổi lên lo lắng, hỏi Ninh Thư: "Thực sự phá hủy thanh danh của hắn sao? Nếu không nhi thần cứ cưới hắn là được." 

Ninh Thư:...

Con ngoan, ra chỗ khác chơi.

Ninh Thư vốn tưởng rằng Mộc Dao và Nguyên Quân còn chưa tu thành chính quả nhanh như thế, nhưng ngày hôm sau lúc vào triều, Mộc Dao lại phịch một tiếng quỳ xuống, kêu Ninh Thư hạ chỉ ban hôn. 

"Mẫu hoàng, nhi thần muốn cưới Nguyên Quân." Mộc Dao không chút khách khí rất trực tiếp nói.

Nguyên thừa tướng ở một bên sợ đến ho khan, sững sờ nhìn Mộc Dao.

Ninh Thư xoa trán một cái, hỏi Nguyên thừa tướng: "Nguyên khanh gia ý tứ thế nào?" 

Ninh Thư vừa nhìn vẻ mặt của mẫu thân Nguyên Quân là biết Mộc Dao căn bản chưa nói qua với mẫu thân Nguyên Quân.

Nguyên thừa tướng suy tư trong lòng, bệ hạ rất yêu Hoàng tứ nữ, Nguyên Quân được cùng Hoàng tứ nữ coi như có một chốn nương thân tốt.

Nguyên thừa tướng hiểu con trai của mình, lòng dạ cao, không khúm núm được đối với nữ tử, Hoàng tứ nữ là một nữ tử tính khí rất tốt, mới có thể bao dung Nguyên Quân. 

"Vinh hạnh của thần." Nguyên thừa tướng nói.

Ninh Thư cũng cứ thế hạ chỉ ban hôn, để Nguyên Quân gả cho Mộc Dao làm chính phu, Ninh Thư không định chia rẽ hai người kia.

Con trai Nguyên Quân leo lên ngôi vị hoàng đế hoàn toàn là do gặp đúng thời cơ, hiện tại Ninh Thư cũng không để Mộc Dao chạm được vào ghế rồng, một nam tử ở sau nhà như Nguyên Quân không có bản lĩnh lớn như vậy. 

Ninh Thư cùng Nguyên thừa tướng thỏa thuận ngày kết hôn, toàn bộ hành trình Mộc Dao đều cười híp mắt, vô cùng cao hứng, hiển nhiên là rất thích Nguyên Quân.

Ninh Thư nhìn thoáng qua Mộc Tuyết nãy giờ không nói gì, lên tiếng hỏi: "Hoàng thái nữ, con nếu có nam tử nào đúng ý, vị trí chính phu của con hiện đang bỏ trống, cũng nên có một chính phu chăm sóc cho con."

Sắc mặt Mộc Tuyết cứng đờ, rồi lại lập tức trở lại bình thường, nếu như không phải Ninh Thư nhìn kỹ, thì không hề nhìn ra vẻ thay đổi kia trên mặt Mộc Tuyết. 

"Nhi thần không vội, đến khi nhi thần có… nam nhân thích hợp trong lòng, nhi thần nhất định sẽ xin Mẫu hoàng hạ chỉ ban hôn." Mộc Tuyết cung kính nói.

Ninh Thư ừ một tiếng, lập tức cảm giác họng hơi ngai ngái, máu nóng chợt tràn vào khoang miệng, trong miệng đều là vị máu tanh.

Không xong! Chuyện gì vậy? 

Ninh Thư biến sắc, ngay trước mặt văn võ đại thần, chỉ có thể cứng rắn nuốt máu tươi xuống, phất phất tay với Thu nữ quan bên cạnh, Thu nữ quan lập tức nói: "Bãi triều."

Ninh Thư vội vã đứng lên, đi tới điện bên cạnh, ánh mắt Mộc Tuyết thâm trầm nhìn thoáng qua bóng lưng Ninh Thư, sau đó lạnh lùng nói với Mộc Dao đang vui vẻ rằng: "Chúc mừng Hoàng muội ôm được mỹ nhân về."

"Cảm tạ Hoàng tỷ." Mộc Dao cười rất vui. 

Mộc Tuyết chỉ nhếch nhếch miệng, không nói gì, mắt nhìn Mộc Dao.

Đến điện bên cạnh Ninh Thư phun ra một vũng máu, Ninh Thư hoàn toàn không rõ sao đột nhiên lại hộc máu.

Ninh Thư thay mình bắt mạch, nhíu chặt lông mày, mạch đập hình như vẫn bình thường. 

"Bệ hạ?" Thu nữ quan chứng kiến Ninh Thư thổ huyết, vô cùng kinh hãi, Ninh Thư lau máu bên mép và cằm: "Đừng có lan truyền ra, kêu Ngự y đến?"

Bệnh trạng này của cô như là trúng độc, không thể nào, nếu như tiếp xúc với nguồn độc, cô nhất định sẽ phát hiện ra, Ninh Thư hiểu rõ y thuật, nhưng đối với độc thuật thì chỉ tương đối tinh thông, lại không ngờ có ngày chính mình bị trúng độc.

Ninh Thư nhiều lần bắt mạch cho mình, nhưng cũng không giống mạch đập khi bị trúng độc, chẳng lẽ là mình y thuật quá kém. 

Mẹ nó, làm hoàng đế thật khổ, lúc nào cũng bị trúng độc, luôn có điêu dân muốn hại trẫm.

Dù gì Ninh Thư cũng không nghĩ ra tại sao mình lại trúng độc?

Sau khi Ngự y đến, Ninh Thư để Ngự y bắt mạch cho mình, Ngự y bắt mạch một trận, lắc đầu nói rằng: "Mạch đập của bệ hạ giống như trúng độc, nhưng lại cũng không giống như trúng độc." 

Ngự y vừa nói, vừa dùng ngân châm thấm vào máu tươi Ninh Thư nhổ ra trên đất, quan sát thấy ngân châm hơi thay đổi màu sắc, nói rằng: "Chắc là trúng độc."

Ninh Thư phất tay một cái cho Ngự y lui xuống, lấy thuốc giải độc trước đó đã đổi ra, ăn một viên.

Vốn tưởng rằng ăn một viên thuốc giải độc, độc trong thân thể sẽ được giải, nhưng cũng không lâu lắm, trong cổ họng Ninh Thư lại xộc lên máu tươi, phun ra. 

Ninh Thư hơi bối rối, vì sao thuốc giải độc do hệ thống sản xuất cũng vô ích?

Ninh Thư hơi run tay lau máu bên mép.

"2333, xảy ra chuyện gì?" Ninh Thư hô hoán 2333 trong lòng, tình huống này khá là quái dị. 

"Ta quét thân thể cô trước đã." 2333 lên tiếng, sau đó im lặng không nói lời nào.

Ninh Thư đè nén xao động trong lòng, hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"... Cô quả thực trúng độc, nói đúng ra là bùa chú, hơn nữa... còn là do hệ thống sản xuất." 2333 nói. 

Ninh Thư: Ôi móa!

Cũng có thể nói thế giới này còn có một nhiệm vụ giả, hơn nữa nhiệm vụ giả này yên lặng hạ bùa chú đối với cô, cô lại không phát hiện gì.

"Có phương pháp phá giải không?" Ninh Thư hỏi 2333. 

2333 im lặng.

Trong lòng Ninh Thư thật lạnh thật lạnh, nếu như mình chết, nhiệm vụ này coi như thất bại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.