Chương trước
Chương sau
Mẹ Hạ Hiểu Mạn có thế nào cũng không nghĩ tới con gái mình lại có cái suy nghĩ điên cuồng như vậy, không nên treo cổ trên một người như Sở Tiêu Nhiên này, thực hận không thể đánh chết cô ta luôn cho xong.

Mẹ Hạ Hiểu Mạn không cảm nhận được Sở Tiêu Nhiên yêu con gái mình, nếu thật sự yêu thì nhiều năm như vậy rồi sao còn chưa kết hôn?

Nhưng Hạ Hiểu Mạn cứ quyết tâm muốn ở cùng Sở Tiêu Nhiên, bà làm mọi thứ đều vì suy nghĩ cho tương lai của Hạ Hiểu Mạn, cuộc đời Hạ Hiểu Mạn còn rất dài, nhưng mà con gái lại không cảm kích. 

Trong lòng mẹ Hạ Hiểu Mạn vừa tức lại vừa vội, nghiêm giọng nói: “Nếu con thật sự muốn ở bên Sở Tiêu Nhiên, mẹ sẽ coi như không hề có đứa con gái như con, con có còn cần mặt mũi nữa hay không, bởi vì con, mẹ và cha con ra ngoài, bị biết bao nhiêu ánh mắt nhìn ngó, chê cười nhà chúng ta, mặt mũi của Hạ gia xưa nay đều mất hết cả rồi.”

Hạ Hiểu Mạn khóc lóc thương tâm, luôn miệng nói: “Mẹ à, con xin lỗi, thực sự xin lỗi, nhưng con không thể rời khỏi Sở Tiêu Nhiên, đứa bé trong bụng con là của Sở Tiêu Nhiên.”

Mẹ Hạ Hiểu Mạn nhìn con gái mình: “Ý của con là con muốn sống cùng Sở Tiêu Nhiên?” 

Hạ Hiểu Mạn khóc thút thít gật đầu, mẹ Hạ Hiểu Mạn tức đến nỗi ném quần áo trong tay đi, hành lý cũng bị ném “bộp” một cái xuống đất: “Mẹ chỉ ước rằng chưa từng sinh ra một đứa con gái như con.”

Hạ Hiểu Mạn nhìn bóng lưng của mẹ mình dập đầu mấy cái, ngồi dưới đất mãi không đứng lên.

Sau đó Hạ gia thực sự dọn nhà đi, trước khi Hạ gia rời đi, mẹ Hạ Hiểu Mạn cho Hạ Hiểu Mạn một khoản tiền, để cô ta tự giải quyết cho tốt. 

Mấy năm nay, Hạ gia vì Hạ Hiểu Mạn mà nhận rất nhiều lời phỉ báng, cha Hạ Hiểu Mạn là một giáo sư, là một người chính trực, nhưng vì Hạ Hiểu Mạn, đối diện với học sinh của mình ông cũng không thể ngẩng đầu lên được.

Thậm chí có một số học sinh khi nhìn thấy cha Hạ Hiểu Mạn còn có thể ôm miệng cười trộm, ở phía sau nói con gái thầy Hạ là bạn tình của người ta, chủ yếu là do Sở Tiêu Nhiên là một nhân vật nổi tiếng trong thành phố.

Cha Hạ Hiểu Mạn vô hình trung mất đi rất nhiều uy vọng, cảm thấy không có đức hạnh, cũng không thể dạy dỗ được học sinh nữa rồi, thỉnh thoảng còn có học sinh hỗn láo trước mặt ông, ở ngay trước mặt ông nói Hạ Hiểu Mạn là kỹ nữ, lập tức gây nên một trận cười vang. 

Cha Hạ Hiểu Mạn vốn dĩ sắp phải về hưu rồi, cuối cùng không thể nhịn nổi nữa, xin cấp trên điều mình tới nơi trường học xa xôi, điều kiện không được tốt lắm, trong lòng đã hoàn toàn tuyệt vọng với Hạ Hiểu Mạn.

Đứa con gái này thích sao thì cứ như vậy, nó muốn ở bên cạnh Sở Tiêu Nhiên thì ở bên cạnh Sở Tiêu Nhiên đi.

Ninh Thư biết chuyện Hạ gia dọn nhà đi, để một mình Hạ Hiểu Mạn ở lại thành phố, sửng sốt một chút rồi hiểu ra, Hạ gia đã từ bỏ Hạ Hiểu Mạn rồi. 

Hạ Hiểu Mạn muốn chờ Sở Tiêu Nhiên ra tù à?

Đây thật sự là tình yêu, chắc chắn là tình yêu rồi, trong lòng Ninh Thư cảm thán Hạ Hiểu Mạn là thật lòng yêu Sở Tiêu Nhiên.

Án kiện của Sở Tiêu Nhiên bắt đầu được thẩm tra, bởi vì Ninh Thư bị thương, không phải tự mình ra tòa, không biết Sở Tiêu Nhiên tìm đâu ra một luật sư biện hộ, hình phạt vốn nên là ba năm nay rút xuống còn một năm. 

Cũng tức là Sở Tiêu Nhiên chỉ cần ngồi tù một năm, cái án này phạt cũng nhẹ quá rồi.

Cũng có thể nói như không phạt gì cả.

Hạ Hiểu Mạn ngồi dự thính nghe thấy kết quả phán quyết này, sắc mặt tái nhợt, nhìn về phía Ninh Thư, hiển nhiên là không hài lòng với kết quả này. 

Ninh Thư không để ý đến cô ta.

Kỳ thực Sở Tiêu Nhiên vẫn rất thỏa mãn đối với kết quả này của mình, sau khi hết một năm ra tù hắn lại có thể bắt đầu lại từ đầu.

Ngồi ở chỗ ngồi của bị cáo Sở Tiêu Nhiên liếc mắt thấy vẻ mặt lo lắng của Hạ Hiểu Mạn đang ngồi ở ghế dự thính, trong lòng rất ấm áp, nhưng nhìn đến Ninh Như cách đó không xa, sắc mặt lập tức tối sầm, trong lòng chớp mắt nhớ lại Hạ Hiểu Mạn vì nhìn thấy chính mình xảy ra chuyện mà lập tức ở cùng Từ Văn Lãng. 

Càng nghĩ sắc mặt càng khó coi, hơn nữa trong bụng Hạ Hiểu Mạn còn có đứa bé của hắn.

Hạ Hiểu Mạn không biết Sở Tiêu Nhiên đang nghĩ gì, trong lòng vì Sở Tiêu Nhiên mà lo lắng, giữa hai hàng lông mày đều là vẻ không nỡ.

Sau khi phiên tòa chấm dứt, Sở Tiêu Nhiên lập tức bị giải đến trại tạm giam. 

Ninh Thư rời khỏi tòa án, trên mặt mang theo mỉm cười, muốn phá hủy cuộc đời của anh ta, hủy diệt tín niệm của anh ta, bắn trúng tôn nghiêm của anh ta, trơ mắt nhìn hy vọng của anh ta tan biến, trơ mắt nhìn kẻ thù ngồi ở trên cao quan sát anh ta.

Hạ Hiểu Mạn đuổi theo Ninh Thư, hỏi Ninh Thư: “Anh Văn Lãng, Sở Tiêu Nhiên vì sao vẫn phải ngồi tù một năm nữa?”

Ninh Thư nhìn liếc qua cái bụng của Hạ Hiểu Mạn, đã hơi nhô ra, thân thể Hạ Hiểu Mạn mềm mại, có lẽ gần đây có rất nhiều chuyện phải bận tâm, gầy đi rồi, có vẻ cái bụng hơi lớn. 

Ninh Thư thản nhiên nói: “Vốn nên phạt ba năm tù, bây giờ chỉ còn lại một năm, luật sư biện hộ của Sở Tiêu Nhiên kia là tôi ngầm tìm cho hắn, nếu như thế mà cô còn chưa hài lòng, tôi cũng không còn cách nào khác.”

“Anh Văn Lãng, anh đừng giận, em không có ý khác.” Hạ Hiểu Mạn vội vàng nói: “Anh Văn Lãng, cảm ơn anh.”

“Sau này đừng tới tìm tôi nữa, nếu như cô còn tới tìm tôi, người xui xẻo chính là Sở Tiêu Nhiên.” Ninh Thư thờ ơ nói. 

Sắc mặt Hạ Hiểu Mạn có chút đau khổ, đột nhiên cảm thấy thế giới to lớn, mình lại không có chỗ để dựa vào, cha mẹ đã rời khỏi đây, giống như hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô ta rồi, anh Văn Lãng cũng không phải là người từ nhỏ lớn lên cùng cô ta nữa.

Cô đơn lại sợ hãi, Hạ Hiểu Mạn có cảm giác khủng hoảng, sợ hãi đối với cuộc sống không biết gì sau này.

Hạ Hiểu Mạn từ trước tới nay chưa từng sống một mình bao giờ. 

Ninh Thư bắt đầu chuyên tâm vào công việc ở văn phòng luật sư, ở văn phòng luật sư bắt đầu có danh tiếng, không riêng gì ở tại thành phố, đã tác động đến các thành thị xung quanh rồi, đây chính là ý đồ của lãnh đạo, tạo ra một hình tượng tốt, thậm chí có thể trở thành biểu tượng của thành phố.

Ninh Thư chính là người bị đẩy lên phía trước.

Ninh Thư xử lý sạch sẽ những vụ kiện miễn phí đã được chất thành một đống, những vụ án này, Ninh Thư một chút tiền cũng không nhận, hơn nữa mỗi một bối cảnh gia đình đều điều ra rõ ràng, Ninh Thư không muốn có vài người đục nước béo cò. 

Trong một năm, Ninh Thư còn làm luật sư riêng cho chính phủ, đến các thị trấn nông thôn phổ cập kiến thức pháp luật, đi qua thật nhiều nơi, đi qua núi lớn núi nhỏ, cũng đến những vùng sông nước Giang Nam, nhìn thấy đủ loại hoàn cảnh, tiện tay giúp đỡ một số người.

Khi Hạ Hiểu Mạn sinh con, Ninh Thư trở lại thành phố, Hạ Hiểu Mạn đau đớn sinh ra một đứa con trai, mà Sơ Tiêu Nhiên phải bốn tháng nữa mới ra tù, ngay cả con mình sinh ra cũng chưa được nhìn thấy.

Trong thời gian Hạ Hiểu Mạn mang thai này, chỉ luôn ở trong biệt thự của Sở Tiêu Nhiên dùng để nuôi tình nhân, cô đơn một mình, quét dọn vệ sinh cũng chỉ để giết thời gian, dùng tiền mẹ Hạ đưa lúc trước, nếu như kinh tế khó khăn thì mang đồ trang sức và túi xách mà Sở Tiêu Nhiên cho cô ta lúc trước đi bán, đương nhiên giá cả cũng thấp hơn giá gốc rất nhiều. 

Đầu tiên Hạ Hiểu Mạn không muốn, nhưng tiền điện nước, chính mình cũng phải ăn cơm, có áp lực sinh tồn đè nặng, Hạ Hiểu Mạn chỉ có thể mang mấy thứ cô ta yêu quý này đi bán, vốn là Sở Tiêu Nhiên tặng cho cô ta, vì để nuôi sống chính mình, chỉ có thể như vậy.

Khi Hạ Hiểu Mạn suy sụp, trong lòng luôn nghĩ đến Sở Tiêu Nhiên, ương ngạnh cố gắng sống tới giờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.