Chương trước
Chương sau
Ninh Thư vốn tưởng rằng Sở Tiêu Nhiên chỉ có một chút thế lực ngầm trong bóng tối mà thôi, nhưng bây giờ nhìn thấy súng trong tay Sở Tiêu Nhiên, trong lòng Ninh Thư lạnh đi, xem ra phải xem xét lại thế lực của Sở Tiêu Nhiên một lần nữa.

Trong tay có súng không phải chỉ là thế lực ngầm bình thường.

Bởi vì có súng đang dí vào đầu cô, trong lúc nhất thời Ninh Thư không dám hành động thiếu suy nghĩ, dao nhỏ trong tay cũng bị người lấy mất, bị người giữ chặt tay không thể động đậy. 

Sở Tiêu Nhiên không nói hai lời, đầu tiên là đấm vào bụng Ninh Thư một đấm, Ninh Thư ngay lập tức cảm thấy bụng rất đau.

“Luật sư Từ, không phải anh có thể đánh nhau à?” Sở Tiêu Nhiên lạnh lùng nói.

Sở Tiêu Nhiên vẫn ghi hận trước đây Ninh Thư đánh hắn trước cửa tòa. 

Ninh Thư đau đến nỗi hít một ngụm khí, dáng vẻ vô cùng đau đớn cùng tức giận.

“Lôi vào trong xe.” Sở Tiêu Nhiên tà ác nhìn Ninh Thư, chắc chắn trong lòng muốn hành hạ Ninh Thư đến chết.

Lúc này, từng tiếng còi cảnh sát gào thét mà đến, trong chớp mắt xe cảnh sát ngày càng gần, sắc mặt Sở Tiêu Nhiên có chút ngạc nhiên, liếc mắt nhìn Ninh Thư, giơ súng lên muốn trực tiếp bắn chết Ninh Thư. 

Ninh Thư dùng sức đẩy hai người đang giữ chặt lấy cô ra, hình như liều mạng muốn loại bỏ những nguy hiểm vây xung quanh cô, trực tiếp hất một người về phía Sở Tiêu Nhiên, người bị Ninh Thư hất ra bị Sở Tiêu Nhiên bắn chết, nhưng Sở Tiêu Nhiên lại bị thi thể kia đè trúng.

Cảnh sát chạy tới bên này, Sở Tiêu Nhiên đẩy thi thể trên người mình ra, lấy tay che lại khuôn mặt mình rồi leo lên xe, sau khi lên xe, nòng súng còn chĩa về phía Ninh Thư nã một phát đạn, Ninh Thư trực tiếp nằm xuống trên mặt đất, nhưng bả vai vẫn bị trúng đạn, rất đau, máu chảy không ngừng, toàn thân rất lạnh.

Ninh Thư nhìn theo biển số xe của Sở Tiêu Nhiên, khi cảnh sát chạy tới, Ninh Thư vội vàng nói: “Biển số xe là T5348.” 

Xe cảnh sát đuổi theo xe của Sở Tiêu Nhiên, Ninh Thư cảm thấy quá mệt mỏi, hơn nữa trên người lại bị thương, được đưa đến bệnh viện, ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Lần nữa tỉnh lại, Ninh Thư cảm giác thân thể như bị xé thành mảnh nhỏ, một tay căn bản không thể cử động được, vết thương trên bả vai được băng bó rất kỹ.

“Con trai, con tỉnh rồi.” Mẹ Từ vừa vào nhìn thấy Ninh Thư đã tỉnh lại, con mắt đỏ lên “Con đã tỉnh lại rồi, dọa chết mẹ và cha con rồi, chúng ta chỉ có một đứa con trai là con, con xảy ra chuyện rồi chúng ta phải làm sao bây giờ.” 

“Chuyện bắt côn đồ này nên để cho cảnh sát làm, con là dân thường làm loại chuyện nguy hiểm như vậy làm gì, có nghĩ tới mẹ hay không.” Mẹ Từ càng nói càng nhiều, âm thanh run rẩy.

Ninh Thư biết mẹ Từ lo lắng cho mình, vội vã cam đoan không bao giờ có lần sau nữa.

Lãnh đạo tới gặp Ninh Thư, trao cho Ninh Thư một lá cờ anh hùng nhân dân, sau đó Ninh Thư trong tình trạng nửa tàn phế còn phải ngồi dậy cầm lá cờ chụp ảnh cùng lãnh đạo.  

Trên mặt toàn là dáng vẻ “Tôi rất vinh hạnh, tôi rất kiêu ngạo”.

Đến khi lãnh đạo và phóng viên đi rồi, Ninh Thư lập tức nhìn mẹ Từ nói: “Mẹ, mau đỡ con đi ngủ.”

Mẹ nó, toàn thân đều đau, nhìn lá cờ rẻ tiền này, trên người Ninh Thư lại càng đau hơn, cho cờ thì được rồi, nhưng ít nhất cũng phải cho người ta thứ gì đó thực tế chút chứ. 

Nhưng Ninh Thư hiểu được, xe của Sở Tiêu Nhiên cuối cùng cũng bị xe cảnh sát chặn lại, giống như lúc trước chặn xe Ninh Thư, trong lòng Ninh Thư vô cùng vui vẻ.

Sở Tiêu Nhiên tạm thời bị giam giữ, lãnh đạo thần tốc điều tra ra sào huyệt của Sở Tiêu Nhiên, Sở Tiêu Nhiên âm thầm buôn bán đất và cho vay nặng lãi, lợi nhuận rất cao, lại lợi dụng công ty bên ngoài của Sở Tiêu Nhiên để rửa tiền.

Khi lãnh đạo tới gặp Ninh Thư, trên mặt đều cười đến nở hoa, bởi vì lại có một số tiền lớn nhập kho, càng nhiều tiền thành phố phát triển càng tốt. 

Ninh Thư nói với lãnh đạo, nhất định phải vét sạch sẽ Sở Tiêu Nhiên, lãnh đạo nói ngay cả một cắc cũng không bỏ sót.

Lúc này Ninh Thư mới yên tâm, coi như nhìn thấy lá cờ rẻ tiền cũng không đau gan như vậy nữa.

Ninh Thư ở trong bệnh viện, cánh tay của cô bị thương rất nghiêm trọng, trật khớp rồi, chắc trong nửa năm hoặc một năm cánh tay này cũng không thể sử dụng được, nhưng dùng cái giá như vậy đổi lấy việc Sở Tiêu Nhiên phải ngồi tù, Ninh Thư cảm thấy rất đáng. 

Ninh Thư phải ở lại bệnh viện nửa tháng mới được xuất viện, án của Sở Tiêu Nhiên vẫn chưa được thẩm tra xử lý, ngược lại lãnh đạo lại thả Sở Tiêu Nhiên ra, nhưng thế lực ngầm của Sở Tiêu Nhiên đã bị vét sạch rồi.

Trong lòng Ninh Thư rất khó chịu, nếu để Sở Tiêu Nhiên gánh cái tội này trên lưng, đời này cơ bản không thể xoay chuyển được nữa.

Sau khi lãnh đạo thả Sở Tiêu Nhiên ra, sau đó luôn thúc giục Sở Tiêu Nhiên nộp 1,4 tỷ tiền phạt, bây giờ Sở Tiêu Nhiên đã không còn sức nổi giận với lãnh đạo nữa, cuối cùng phải lấy 1,4 tỷ tiền gửi ngân hàng ra. 

Sở Tiêu Nhiên giao tiền xong, lập tức lại bị bắt lại, bắt hắn tạm giam rồi, đợi chứng cứ đủ rồi sẽ buộc tội Sở Tiêu Nhiên cấu kết với xã hội đen cho vay nặng lãi.

Ninh Thư:...

Mẹ nó chứ, thật sự là hết chỗ nói rồi, thả người ra là vì muốn Sở Tiêu Nhiên giao tiền phạt, nộp tiền phạt xong lại bắt người lại. 

Cảm giác Sở Tiêu Nhiên bị chơi rồi.

Bây giờ trong lòng Ninh Thư rất vui vẻ, mang cờ anh hùng nhân dân treo ở nơi dễ thấy nhất trong văn phòng luật sư.

Đã không còn quả bom hẹn giờ là Sở Tiêu Nhiên nữa, toàn thân Ninh Thư bây giờ đều rất thoải mái, chưa bao giờ thoải mái như vậy. 

Nhưng vẫn có người không muốn để Ninh Thư được thoải mái, Hạ Hiểu Mạn lại đến nữa rồi, lại đang đứng trước cửa văn phòng luật sư gào thét, trong miệng luôn kêu Từ Văn Lãng, Từ Văn Lãng anh đi ra đây.

Bây giờ không gọi “anh Văn Lãng” nữa rồi, trực tiếp gọi Từ Văn Lãng.

Ninh Thư cắm tai nghe vào điện thoại nghe nhạc, mặc kệ Hạ Hiểu Mạn muốn sống hay chết. 

Nhưng Hạ Hiểu Mạn trực tiếp quỳ trước cửa, mặt trời ngay trên đỉnh đầu, thân thể lung lay sắp đổ, người khác muốn đỡ cô ta dậy, nhưng Hạ Hiểu Mạn lại hung ác nhìn người ta, như kiểu người ta có thù với cô ta vậy.

Ninh Thư gạt rèm cửa ra nhìn thoáng qua, vẻ mặt Hạ Hiểu Mạn tái nhợt, lưng ưỡn thẳng, mặc quần áo rộng thùng thình.

Mặc kệ bản thân mình, hoàn toàn không quan tâm đến đứa bé trong bụng mình, Ninh Thư lắc đầu. 

Hạ Hiểu Mạn phơi nắng lâu ngất ở bên ngoài, Ninh Thư lập tức bảo người ôm cô ta vào, một luật sư ở bên cạnh quạt cho cô ta, một người ấn huyệt nhân trung của cô ta.

Ninh Thư nhìn thấy lông mi cô ta rung động, cũng biết Hạ Hiểu Mạn giả vờ ngất đi.

Hạ Hiểu Mạn chậm rãi tỉnh lại, con ngươi chuyển động, cuối cùng dừng lại trên người Ninh Thư, từ trên ghế sofa đứng lên, môi run run, biểu tình mờ mịt mà hoảng loạn, chất vấn: “Vì sao anh lại làm như vậy?” 

Ninh Thư:...

Thật khó hiểu, không biết cô ta đang nói cái gì?

“Tại sao anh lại làm như vậy, Sở Tiêu Nhiên ngồi tù có gì tốt cho anh, anh lại làm như vậy.” Hạ Hiểu Mạn cảm thấy người trước mặt này giống như một người xa lạ, đây không phải Từ Văn Lãng mà cô ta biết, anh Văn Lãng sẽ không lạnh lùng như vậy. 

Ninh Thư: →_→

Tại sao nói chuyện với cô ta lại mệt như vậy, không lẽ cô ta không biết nguyên nhân tí gì à?

“Cô không phải muốn rời khỏi Sở Tiêu Nhiên à? Tôi đang giúp cô mà.” Ninh Thư mặt không thay đổi, phất tay một cái nói: “Cô không phải nói cô hận Sở Tiêu Nhiên à? Không phải cô nói Sở Tiêu Nhiên đùa bỡn cô à, Sở Tiêu Nhiên bị như vậy cô nên vui mới đúng.” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.