Chương trước
Chương sau
Ninh Thư nghi ngờ mình bị ảo giác, Hạ Hiểu Mạn nói gì cơ? Hạ Hiểu Mạn muốn kết hôn với cô?

Da mặt Ninh Thư co rúm lại: "Em biết em đang nói cái gì không?"

Sắc mặt của Hạ Hiểu Mạn đấu tranh kịch liệt, cuối cùng nói: "Anh Văn Lãng, chúng ta kết hôn đi." 

Ninh Thư: →_→

Chắc chắn không bị ảo giác.

"Lý do là gì, tại sao muốn kết hôn với anh, nếu như trí nhớ của anh không có vấn đề gì, thì anh nhớ em là người phụ nữ của Sở Tiêu Nhiên, trong bụng cũng đang mang đứa con của Sở Tiêu Nhiên, bây giờ em lại chạy tới nói với anh, muốn kết hôn cùng anh sao?" Ninh Thư không thể tưởng tượng nổi nhìn Hạ Hiểu Mạn. 

Vẻ mặt của Hạ Hiểu Mạn rất khó chịu, bi thương nói: "Anh Văn Lãng, em biết bản thân mình rất hèn hạ, không biết xấu hổ làm tình nhân của người khác, nhưng em không muốn để con em cũng phải gánh vác tiếng xấu như thế."

Sắc mặt của Ninh Thư thờ ơ: "Vậy em mang thai con của hắn làm gì?"

Hạ Hiểu Mạn lo lắng nói: "Anh Văn Lãng, anh yên tâm, chúng ta chỉ làm đám cưới giả thôi, em không muốn để đứa bé trở thành con riêng." 

Ninh Thư: Phụt...

Cuối cùng cũng đã hiểu, cô ta muốn cô thu nhận cô ta, nuôi con thay người khác, vợ cũng chỉ là giả danh mà thôi.

Ninh Thư cảm thấy rất buồn cười, Hạ Hiểu Mạn nói làm đám cưới giả đơn giản là muốn giữ gìn sự trong sạch của mình, để cho con mình có một danh phận chính đáng, nhưng chính mình lại chưa làm hết nghĩa vụ vợ chồng. 

Trời ơi, nam phụ khổ sở quá mà.

Đúng là thiên hạ rộng lớn không thiếu những điều kỳ lạ.

Vậy Từ Văn Lãng được cái gì, cứ ỷ vào Từ Văn Lãng yêu cô ta, ỷ vào tình cảm nhiều năm qua như vậy sao? 

Ninh Thư vuốt vuốt mặt, khóe miệng hơi giương lên, chống cằm nhìn Hạ Hiểu Mạn, nói: "Tại sao anh phải làm đám cưới giả với em, muốn chiếm chỗ trong sổ hộ khẩu nhà anh sao, có người con gái nào anh không cưới được, mà phải cưới một người phụ nữ đang mang thai như em, lại còn đám cưới giả, có phải sau khi kết hôn không cho anh đụng vào em đúng không?"

"Em..." Hạ Hiểu Mạn nghẹn lời không biết nói gì.

"Sở Tiêu Nhiên có biết chuyện em muốn kết hôn với anh không? Sở Tiêu Nhiên có biết sự tồn tại của đứa bé này không?" Ninh Thư nhàn nhạt hỏi, cô không hề tức giận chút nào, chỉ là không hiểu tại sao Hạ Hiểu Mạn lại ăn nói hùng hồn như vậy. 

Bởi vì tình cảm, nên người khác phải trả giá là chuyện đương nhiên sao?

Hạ Hiểu Mạn lắc đầu: "Anh ấy không biết, nhưng em có thể cảm nhận được anh ấy không chờ mong đứa bé này, hiện giờ anh ấy cũng không muốn nhìn thấy em."

Ninh Thư giống như đau răng hít từng ngụm khí, Hạ Hiểu Mạn thật sự rất ngốc, bây giờ đang là tình huống gì, Sở Tiêu Nhiên hiện tại đang sốt ruột phát cáu với chuyện của công ty, nhìn ai cũng không vừa mắt, đoán chừng còn có cả ý muốn giết người ấy chứ. 

Lúc này mới nói cho hắn biết, e rằng chỉ tự chuốc vạ vào thân mà thôi.

Sở Tiêu Nhiên hung dữ với cô ta một chút, sau đó cô ta liền vác bụng bầu đến nói muốn làm đám cưới giả với cô, cho đứa bé một danh phận.

Ninh Thư quả thực muốn quỳ lạy cô ta, lúc nào cũng thích gây chuyện, nếu như thật sự đồng ý kết hôn, đợi đến khi chuẩn bị xong mọi thứ, thiệp mời cũng đã phát hết, lúc đó Hạ Hiểu Mạn lại đổi ý thì làm thế nào, người trong lòng của cô ta vẫn là Sở Tiêu Nhiên, anh Văn Lãng, em không thể kết hôn với anh v.v.. 

Cứ ngoan ngoãn ở trong biệt thự, tìm cơ hội nói cho Sở Tiêu Nhiên biết chuyện mang thai chẳng phải là được sao, đứa bé này là con của Sở Tiêu Nhiên, dựa vào đâu mà bắt Từ Văn Lãng phải đổ vỏ, đứa bé theo họ Từ, kết quả cả vợ và con đều không phải của mình.

Câu chuyện còn có thể ngược thêm chút nữa không?

Trời ơi, Ninh Thư sắp không chịu nổi rồi. 

"Em tự đi, hay để anh đuổi em đi." Ninh Thư nhìn Hạ Hiểu Mạn: "Nếu không phải bởi vì em đang mang thai, anh đã sớm dùng gậy đuổi em ra ngoài rồi."

Khuôn mặt của Hạ Hiểu Mạn ngày càng tím xanh, vô cùng lúng túng nói: "Anh Văn Lãng..."

Ninh Thư lập tức vươn tay ra hiệu dừng lại, sau đó chỉ vào cửa: "Đừng nói nữa, đi ra khỏi cái cửa kia là được, đừng quay đầu, cẩn thận phía dưới chân, đi nhanh đi." 

Hạ Hiểu Mạn cắn chặt môi, cuối cùng hỏi Ninh Thư: "Anh Văn Lãng, anh thực sự không thể giúp em sao, em thực sự đã cùng đường rồi, nếu như không có đứa bé, em sẽ không mặt dày đến cầu xin anh như vậy."

Ninh Thư thầm niệm Thanh Tâm chú trong lòng, mặc dù rất tức giận nhưng vẫn phải mỉm cười, Ninh Thư gằn từng câu từng chữ nói: "Anh sẽ không nuôi con cho người khác."

"Anh Văn Lãng, anh không cần nuôi đứa bé, em sẽ tự kiếm tiền nuôi con, em chỉ muốn cho con một thân phận quang minh chính đại, chứ không phải là một đứa con riêng lén lút vụng trộm, một đứa con riêng do tình nhân sinh ra." Hạ Hiểu Mạn thống khổ nói. 

Ninh Thư: Úm ba la, năng lượng ơi, úm ba la, thuật biến mất ơi, biến mất, nhanh biến mất đi, khiến người trước mặt này nhanh biến mất đi.

"Em muốn kết hôn thì đi mà kết hôn với Sở Tiêu Nhiên, tại sao cứ sống chết đòi kết hôn với anh, Sở Tiêu Nhiên có biết em mang theo con của hắn chạy tới đây không?" Ninh Thư cảm thấy tam quan của mình lại được đổi mới rồi.

Tại sao Hạ Hiểu Mạn lại cảm thấy Sở Tiêu Nhiên không thích đứa bé này, Sở Tiêu Nhiên sẽ không kết hôn với cô ta sao. 

"Cho dù phải chết anh cũng sẽ không kết hôn với em, em dẹp ngay ý tưởng này đi." Ninh Thư bực mình nói: "Tại sao anh phải cưới em, bây giờ nhìn thấy em là đã thấy chán, chẳng lẽ lại cưới em về nhà để ngày nào cũng phải nhìn mặt em sao?"

Hạ Hiểu Mạn thấy Ninh Thư kiên quyết như vậy, chỉ có thể rời đi, nhìn bóng lưng vừa mờ mịt lại bất lực.

Ninh Thư không muốn dính líu đến chuyện của cô ta, nói thật, nhìn thấy Hạ Hiểu Mạn không hạnh phúc, trong lòng Ninh Thư lại rất bình tĩnh, có thể tìm đường chết như vậy cũng đến quỳ. 

Bởi vì có sự can thiệp của lãnh đạo, nên kinh tế của thành phố T không bị hỗn loạn lâu, mặc dù có ảnh hưởng đến nền kinh tế thị trường của thành phố T, thế nhưng về cơ bản đã khống chế được.

Ninh Thư thu xếp lại tài liệu trong tay mình, sau đó gửi công hàm luật sư với đơn khởi tố của tòa án cho Sở Tiêu Nhiên.

Tội danh để khởi tố Sở Tiêu Nhiên chính là lũng đoạn thị trường, lạm dụng thị trường để chi phối địa vị, bài trừ, cạnh tranh không lành mạnh. 

Chuyện này không thể cứ như vậy là xong được, chơi với lửa xong thì muốn chạy, làm gì có chuyện tốt như vậy.

Còn về Sở Tiêu Nhiên sau khi nhận được đơn khởi tố có thái độ gì, Ninh Thư hoàn toàn không thèm để ý.

Công ty của Sở tiêu Nhiên giữ vị trí bá chủ ở thành phố T, thực ra đó là sản nghiệp của gia tộc, sau khi Sở Tiêu Nhiên tiếp quản đã phát triển công ty mạnh hơn rất nhiều, bám chắc rễ ở thành phố T. 

Theo lý mà nói lãnh đạo nên tận lực giúp đỡ một xí nghiệp như vậy, nhưng nó đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát, cho dù lãnh đạo có đưa ra chỉ thị gì họ cũng không quan tâm, hoàn toàn không nghe theo sự sắp xếp điều phối.

Hơn nữa động một tí là muốn làm rối loạn thị trường của thành phố T, thật sự khiến người khác như bị nghẹn ở cổ họng.

Dẫn đến sự bành trướng quyền lực của lãnh đạo và suy giảm hiệu suất thị trường, sự suy thoái của Sở gia là hoàn toàn hợp lý. 

Loại bỏ Sở gia là việc bắt buộc phải làm.

Ninh Thư lo lắng Sở Tiêu Nhiên sẽ chuyển tài sản ra nước ngoài, vì vậy đã đề nghị lãnh đạo kiểm tra tài sản của Sở Tiêu Nhiên.

Ninh Thư không hề muốn phá hủy Sở Tiêu Nhiên ở thành phố T, để rồi sau đó Sở Tiêu Nhiên lại tiêu diêu tự tại chuyển đến nơi khác. 

Nếu đã ra tay thì phải trực tiếp đánh bại Sở Tiêu Nhiên, để hắn không có cơ hội trở mình nữa.

Lãnh đạo cũng không muốn để miếng thịt báu bở này chạy mất, nên nhất định sẽ kiểm tra, nếu muốn tra việc này thì Uỷ ban giám sát quản lý tài sản phải đứng ra, kiểm tra vốn giao dịch của công ty Sở Tiêu Nhiên.

Có người theo dõi, Sở Tiêu Nhiên có muốn chuyển tài sản đi cũng không được, nếu như chuyển đi mà bị bắt được, vậy thì hay rồi, trên người Sở Tiêu Nhiên lại gánh thêm một tội danh nữa. 

Hiện giờ ai cũng muốn nhào lên cắn một miếng thịt của Sở Tiêu Nhiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.