Chương trước
Chương sau
“Luật sư Từ, chờ một chút.” Chính vào lúc hai người bước qua nhau, Sở Tiêu Nhiên gọi Ninh Thư đứng lại, Ninh Thư quay người lại nhìn Sở Tiêu Nhiên, hắn rất cao to đẹp trai, trong tay cầm một bó hoa, dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi, vô cùng tỏa sáng, mọi người đi qua ai cũng phải ngoái lại nhìn hắn.

Ninh Thư trong lòng chỉ có bốn chữ, mặt người dạ thú.

Ỷ bản thân có quyền thế và có tiền, lừa gạt cướp đoạt người khác. 

Ninh Thư nhíu mày hỏi: “Tổng giám đốc Sở, còn chuyện gì nữa?”

Sở Tiêu Nhiên nhìn Ninh Thư và nói: “Tôi nghe nói luật sư Từ đã xin từ chức, không biết luật sư định xin việc ở đâu?”

Ninh Thư có cảm giác khinh bỉ, người phụ nữ của mình bị sảy thai, không đến đó chăm sóc cho người ta, mà lại ở đây hỏi Ninh Thư sẽ làm ở đâu, Ninh Thư không cho rằng bản thân hắn thực sự quan tâm đến mình. 

“Tôi vẫn chưa có dự định gì, chuyện này để sau này tính tiếp.” Ninh Thư đáp.

Sở Tiêu Nhiên vẫn cố nói thêm: “Lần trước tôi đã nói rồi, luật sư Từ có thể đến công ty tôi làm việc, nếu anh đã từ chức rồi thì đến làm luật sư riêng cho tôi đi.”

Lời nói của hắn không khác gì bố thí, còn chẳng có chút thành ý nào, Ninh Thư cảm thấy những lời hắn nói ra đều có ác ý, hắn chỉ muốn làm nhục Ninh Thư mà thôi, từ đó làm nhục Hạ Hiểu Mạn. 

Ninh Thư không hề tức giận, nói rất khách sáo: “Cảm ơn Tổng giám đốc Sở đã quan tâm, tôi không có ý định làm việc vào thời gian này.”

Sở Tiêu Nhiên hơi nhếch miệng lên một chút, khiến cho người đối diện có cảm giác tàn bạo và ghê sợ, giống như ma vương của địa ngục, muốn đoạt lấy mạng sống của người khác.

Hạ Hiểu Mạn có lẽ đã phải lòng con quỷ đội lốt Sở Tiêu Nhiên này, với thế lực và địa vị mà hắn có trong tay, cho dù hắn có độc ác đến mức nào, thì ở hắn cũng tỏa ra một thức mê lực khó cưỡng, biết rõ trước mặt là vách đá, rớt xuống có thể thân tàn ma dại, nhưng lại không thể kìm chế được bản thân mà nhảy xuống, như con thiêu thân lao vào biển lửa. 

Thế nhưng khi Ninh Thư nhìn vào khuôn mặt Sở Tiêu Nhiên, lại chẳng có chút rung động nào, có phải bởi vì linh hồn cô đã trở nên mạnh mẽ hơn, linh khí cũng tăng lên ít nhiều, hay bởi vì tính cách cô khá lạnh lùng và cay độc nên nhìn thấy nụ cười ma quái của hắn, cô chẳng có chút cảm giác nào.

Ninh Thư hoài nghi về con mắt thẩm mỹ của chính mình.

“Vậy ư? Khi nào anh muốn đi làm, thì anh có thể đến tìm tôi, trên danh thiếp có số điện thoại của tôi, Luật sự Từ, tôi rất hy vọng anh sẽ gia nhập công ty chúng tôi.” Sở Tiêu Nhiên nói: “Anh muốn đãi ngộ như thế nào cũng được, đối với những người có năng lực như anh, tôi rất hoan nghênh chào đón.” 

Ninh Thư mỉm cười, không nói câu nào.

Sở Tiêu Nhiên ôm bó hoa rồi quay người bước đi, đến thăm Hạ Hiểu Mạn bị sảy thai, nhưng với tâm trạng của Hạ Hiểu Mạn bây giờ, chắc hai người sẽ không có buổi nói chuyện vui vẻ đâu.

Ninh Thư cũng lái xe trở về nhà, ngồi trên xe nói với bà Từ: “Chúng ta dọn nhà thôi.” 

Bà Từ nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Hiểu Mạn như vậy, cũng biết rằng con trai bà và Hạ Hiểu Mạn sẽ không có khả năng quay lại được nữa, Từ gia cũng không muốn có một đứa con gái đã từng làm tình nhân của người ta về làm dâu, lại còn vừa bị sảy thai, có thai mà không biết giữ gìn, lại còn bị người ta hành đến nông nỗi này.

Bà Từ trước đây thấy Hạ Hiểu Mạn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, vui vẻ và đáng yêu, nhưng đúng là không nên nhìn mặt bắt hình dong, không nói không rằng lại gây ra chuyện động trời như vậy.

Ninh Thư ừ một tiếng, chỉ mong hai ông bà mau chóng chuyển nhà, cô mới có thể yên tâm đi du học được. 

Từ gia nhanh chóng bán nhà, lúc chuyển nhà, Ninh Thư nhìn thấy Hạ Hiểu Mạn vừa xuất viện đang tiến lại gần.

Vốn đang là mùa hè, vậy mà Hạ Hiểu Mạn phải mặc áo dài tay, bên ngoài còn khoác thêm một cái áo lông vũ dày cộm, trên đầu phải đội mũ, sắc mặc Hạ Hiểu Mạn trắng bệch, ánh mắt thẫn thờ, nhìn không có chút sức lực nào, toàn thân toát lên vẻ tuyệt vọng.

Hạ Hiểu Mạn được bà Hạ dìu theo, gương mặt bà Hạ cũng run rẩy, vừa thương vừa giận con gái mình, còn thấy xấu hổ nữa. 

“Anh Văn Lãng, mọi người đang…” Hạ Hiểu Mạn hỏi Ninh Thư, giọng của cô ta thều thào, không còn chút sức lực, khiến cho người chứng kiến thấy thật đau xót.

“Nhà anh chuẩn bị chuyển nhà.” Ninh Thư đáp, vừa khách khí lại vừa xa lánh: “Em hãy cố gắng dưỡng bệnh, trông sắc mặt em không được tốt.”

Hạ Hiểu Mạn nghe thấy Ninh Thư nhắc đến việc chuyển nhà, nước mắt chỉ chực trào ra, trông rất đau lòng, cảm thấy cuộc đời cô ta toàn một màu đen u ám, đứa trẻ trong bụng đã không còn, bây giờ Văn Lãng cũng bỏ đi, tất cả đều do tên khốn nạn đó gây ra. 

Ninh Thư nhìn thấy sắc mặt của Hạ Hiểu Mạn, không biết cô ta đang nghĩ gì, gương mặt lộ rõ vẻ tuyệt vọng đau khổ, khiến cho gương mặt cô ta vốn đã trắng bệch lại càng trắng hơn, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt chực trào ra.

Ninh Thư cảm thấy rất bối rối, Hạ Hiểu Mạn biến thành thế này, Ninh Thư không cần làm gì cô ta, tự bản thân cô ta đã rơi vào cái hố đau khổ do chính mình tạo ra rồi, cứ mãi dày vò bản thân, khiến bản thân ngày càng đau khổ hơn.

Nữ chính vốn là như vậy, lúc nào cũng kêu than tôi khổ quá, tôi khổ đến muốn chết đi, lúc nào cũng tìm ra lý do khiến họ thấy đau khổ. 

Ninh Thư hoàn toàn không hiểu, Ninh Thư cũng đã từng nằm trong bệnh viện 10 năm, hóa học trị liệu nhiều lần, nỗi đau ấy người khác không thể chịu đựng được, nếu như lúc ấy cô không nỗ lực, thì cũng sẽ dễ mà suy sụp.

Vì vậy, chuyện đã xảy ra rồi, không nỗ lực giúp bản thân vượt qua, lại cứ tự tàn phá bản thân như vậy, Ninh Thư cảm thấy cô gái này đúng là có bệnh thật sự.

Hạ Hiểu Mạn miễn cưỡng cười với Ninh Thư: “Anh chuyển nhà cũng tốt, anh Văn Lãng, hy vọng anh hạnh phúc.” 

“Em cũng vậy, không gì quý hơn sức khỏe của bản thân, sức khỏe là trên hết.” Ninh Thư nhẹ nhàng nói.

Thật lòng thì Hạ Hiểu Mạn cũng không có tâm địa xấu xa gì, chỉ là có chút tự mình cho là đúng, tự bản thân thấy những gì mình làm đều vì người khác, hy sinh bản thân mình vì người khác, nhưng cô ta không thèm quan tâm người khác có muốn nhận ân huệ đó của cô ta hay không.

“Anh Văn Lãng…” Hạ Hiểu Mạn thấy Ninh Thư rời đi, nói thêm một câu: “Em xin lỗi.” 

Ninh Thư khẽ nhếch khóe miệng, không nói lời nào, Hạ Hiểu Mạn không chỉ nợ Từ Văn Lãng một lời xin lỗi, mà còn nợ Văn Lãng cả cái mạng này, bởi vì cô ta chấp nhận sống chung với Sở Tiêu Nhiên - người đã giết chết Từ Văn Lãng.

Hạ Hiểu Mạn ban đầu là tức giận, nhưng cuối cùng cô ta lại mềm lòng trước Sở Tiêu Nhiên, cuối cùng lại chạy đến trước mộ của Từ Văn Lãng, nói nhăng nói cuội gì đó, ý rằng vốn dĩ không muốn tha thứ cho Sở Tiêu Nhiên, nhưng cô ta đã yêu hắn, muốn tha thứ cho tất cả những thống khổ mà hắn đã gây ra trước đây và sống với hắn, đời này tìm được tình yêu chân thành là điều không dễ dàng gì, rồi lại nói, Anh Văn Lãng, em đã tìm thấy hạnh phúc đời mình, anh hãy chúc phúc cho em.

Điều đó khiến cho Ninh Thư tức hộc máu. 

Ninh Thư quay người bước đi, Hạ Hiểu Mạn loại người này không nên quan tâm đến cô ta, cô ta trước mặt Ninh Thư là một con người đê tiện, nhưng trước mặt Sở Tiêu Nhiên lại tỏ cái vẻ kiêu ngạo tự trọng, cho dù đang ở bên nhau, nhưng cô ta không muốn thế, cô ta là người có lòng tự tôn của mình.

Căn nhà mới của Từ gia nằm ở thành phố T ngay cạnh thành phố W, Sở Tiêu Nhiên có thế lực tại thành phố W, nhưng ở thành phố T thì sẽ khó làm loạn được.

Bây giờ phải thu mình lại để khiến bản thân lớn mạnh hơn. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.