Chương trước
Chương sau
Đi được một quãng khá xa, cuối cùng cũng đã đến một thị trấn nhỏ, Ninh Thư nhìn thấy dán trên cửa thị trấn này là lệnh truy nã Hiên Hồng Vũ, không lẽ Hiên Hồng Vũ bị truy nã toàn quốc rồi ư?

Lần này họ đã chọc giận Hiên Tiêu Thiên rồi.

Nhìn thấy lệnh truy nã mình, Hiên Hồng Vũ không nói câu nào, hoàn toàn không để tâm. 

Xe ngựa tiến vào bên trong thì bị lính canh giữ lại, tên lính canh nhìn về phía Hiên Hồng Vũ đang che kín mặt bằng miếng vải đen và nói: “Hãy bỏ mũ ra.”

Ninh Thư bèn vội vàng nói: “Quan sai đại ca, đây là công tử nhà ta, bởi vì công tử đang bị bệnh, nên đang đi khắp nơi tìm đại phu, không tiện cởi bỏ mũ xuống.”

“Không được, trên đã có lệnh, bất cứ ai đi qua cũng đều phải kiểm tra.” Quan sai lạnh lùng nói. 

Ninh Thư không còn cách nào khác, chỉ biết cầm lấy cánh tay của Hiên Hồng Vũ, vén tay áo của Hiên Hồng Vũ lên, lộ ra toàn vết lở loét trông rất đáng sợ.

Quan sai nhìn thấy cánh tay của Hiên Hồng Vũ, liền vội lùi lại, bịt miệng rồi khua tay về phía Ninh Thư: “Mau vào đi, mau vào đi.”

“Cảm tạ quan sai đại ca.” Ninh Thư quất một roi vào con ngựa tiến vào bên trong thành, vừa vào đến bên trong, Ninh Thư vội vã đi tìm đại phu, đại phu xem bệnh xong đều nói là bệnh phong. 

Hiên Hồng Vũ mím chặt môi không nói lời nào, đội mũ lên, toàn thân mang một cảm giác tiêu điều buồn bã.

Ninh Thư kiên định nói: “Chủ tử, người sẽ không sao đâu.”

Hiên Hồng Vũ vẫn không nói thêm câu nào, Ninh Thư bế theo Hiên Diệt Tiêu đi dọc theo con đường, mua đồ chơi và kẹo hồ lô cho Hiên Diệt Tiêu ăn. 

Hiên Hồng Vũ đi ngay sau Ninh Thư, im lặng không nói một lời.

Ninh Thư đưa một xiên kẹo hồ lô cho Hiên Hồng Vũ, Hiên Hồng Vũ lạnh lùng đáp lại: “Ta không thích ăn thứ này.”

“Dù sao cũng phải chết, ăn thử món này cũng không tổn hại gì… Ôi, Chủ tử, thuộc hạ nói sai rồi.” 

Ánh mắt sắc lạnh của Hiên Hồng Vũ nhìn xuyên qua tấm vải đen, cầm lấy xiên kẹo hồ lô từ tay Ninh Thư, không ăn, chỉ cầm trong tay.

“Ta muốn quay trở lại kinh thành.” Hiên Hồng Vũ nói.

Ninh Thư không thèm để ý đến lời của Hiên Hồng Vũ, dừng lại trước một sạp đồ bán mỹ phẩm, mua một số thứ cần thiết cho việc dịch dung. 

Sau đó vào một cửa tiệm để mua y phục và giầy cho Hiên Diệt Tiêu, mua thêm y phục cho Hiên Hồng Vũ thay đổi, Hiên Hồng Vũ bắt buộc phải thay quần áo mới. Hiên Hồng Vũ đi theo sau Ninh Thư, nói: “Ta phải quay trở lại kinh thành, trở lại kinh thành.”

“Chủ tử, chuyện này chờ một hồi sau hãy bàn tiếp, để thuộc hạ mua đồ đã.” Ninh Thư mua một ít lương khô và muối.

Hiên Hồng Vũ lạnh lùng nói: “Thập Nhất, ngươi thật to gan lớn mật, đến lời của ta ngươi cũng không thi hành, có phải ngươi thấy ta đây không còn gì nên ngươi muốn làm phản phải không?” 

“Chủ tử, thuộc hạ không dám có ý nghĩ như vậy, thuộc hạ làm bất cứ điều gì, tất cả đều là vì sự an nguy của chủ tử, cho dù chủ tử có giết chết thuộc hạ, thì thuộc hạ vẫn sẽ làm như vậy.” Ninh Thư nói.

Mua xong đồ đạc, Ninh Thư rời khỏi thị trấn, trời cũng đã tối dần, chỉ có thể nghỉ lại một đêm ở bên ngoài thôi.

“Tại sao không thuê một quán trọ nghỉ qua đêm.” Hiên Hồng Vũ lạnh lùng hỏi. 

Ninh Thư đáp: “Với tình trạng hiện tại của chủ tử, không có quán trọ nào dám cho chúng ta thuê đâu.”

Hiên Hồng Vũ bỏ mũ xuống, lộ ra mái tóc đen óng ả, nhưng gương mặt thì rất khó coi, ngũ quan vẫn rất sắc sảo, dung mạo hài hòa, cho dù gương mặt có nhiều vết mủ nhưng cũng không bị xấu đi bao nhiêu.

“Nhìn cái gì, ở đây chẳng có bóng người, ta đội mũ lâu quá nóng hết cả người.” Hiên Hồng Vũ vừa nói, vừa dùng mũ quạt quạt. 

Ninh Thư không nói thêm lời nào, bôi lên người Hiên Diệt Tiêu thứ nước thuốc để đuổi côn trùng, bên ngoài ruồi muỗi nhiều, không biết những ngày màn trời chiếu đất này sẽ tiếp diễn đến bao giờ.

Ninh Thư cũng không còn cách nào khác, chỉ còn biết đưa Hiên Hồng Vũ chạy xa khỏi kinh thành.

Thực ra việc chạy trốn cũng không tệ, có thể vi hành tìm hiểu cảnh vật con người xung quanh, lấy trời là màn lấy đất là chiếu, những ngày tháng bình yên này cũng rất tốt. 

“Chủ tử, thuộc hạ đã nghe ngóng tình hình, nghe đồn Tây vực có một vị thần y, y thuật rất cao siêu, bệnh phong của chủ tử nhất định sẽ được chữa khỏi, chúng ta sẽ đi Tây vực.” Ninh Thư nói với Hiên Hồng Vũ.

Hiên Hồng Vũ vừa dùng mũ quạt, cau mày lại tỏ vẻ buồn bực sầu não: “Ngươi có chắc ta sẽ còn sống để đến được Tây vực không?”

“Thuộc hạ chắc chắn.” Ninh Thư gật đầu. 

Hiên Hồng Vũ: …

Hiên Hồng Vũ vẫn tiếp tục dùng mũ làm quạt, cuối cùng nói với Ninh Thư một câu: “Ta vẫn quyết định trở về kinh thành.”

Ninh Thư đun xong ấm thuốc trên đống lửa rồi rót vào chén đưa cho Hiên Hồng Vũ, và nói: “Chủ tử, người uống thuốc đi.” 

“Chủ tử, bệnh tình của người không quá nghiêm trọng, nhưng nếu để bệnh tình đến giai đoạn cuối, thì đến con mắt cũng sẽ bị ăn mòn dẫn đến mù lòa, da thịt trên người cũng sẽ bị thối rữa, chủ tử, chờ đến khi chúng ta tìm được thần y, thì bệnh tình của người cũng sẽ được chữa khỏi.” Ninh Thư điềm đạm nói.

Hiên Hồng Vũ lạnh lùng nhìn Ninh Thư, thở dài một tiếng rồi cầm chén thuốc uống cạn.

Đêm xuống, Hiên Hồng Vũ ngủ trong xe ngựa, Ninh Thư ngồi cạnh cây cổ thụ bên đường, vừa tu luyện Tuyệt Thế Võ Công vừa chú ý đến Hiên Hồng Vũ. 

Ninh Thư và Hiên Hồng Vũ vừa đi vừa nghỉ, hướng về phía Tây vực, Hiên Diệt Tiêu cũng đành phải sống cuộc sống màn trời chiếu đất theo Ninh Thư và Hiên Hồng Vũ.

Nhưng bây giờ Hiên Diệt Tiêu đã biết gọi Hiên Hồng Vũ là phụ thân rồi, thỉnh thoảng có thể nói được vài từ đơn giản, có thể tự mình chầm chậm bước đi.

Hiên Hồng Vũ có vẻ như đã tìm được thú vui mới trên đoạn đường vô vị buồn chán ấy, đó là dạy nói cho Hiên Diệt Tiêu, bắt Hiên Diệt Tiêu lặp lại những câu mà mình vừa nói, hoàn toàn không thèm để ý đến việc Hiên Diệt Tiêu có hiểu hay không. 

Hiên Hồng Vũ lắc đầu, lộ rõ vẻ thất vọng, nhắc đến Đại tướng quân của nước Trần là một người rất thông minh.

Ninh Thư: …

Một thời gian sau đó, Hiên Hồng Vũ cũng không nhắc đến việc quay trở lại kinh thành nữa, chắc Hiên Hồng Vũ nghĩ đã đi được một đoạn đường xa như vậy, muốn quay lại cũng khó. 

Mỗi lần qua một thị trấn, Ninh Thư đều dừng lại mua một số đồ dùng cần thiết, lần nào vào thị trấn, Ninh Thư cũng đều vạch cánh tay của Hiên Hồng Vũ lên, để lộ những vết mủ lở loét, nói rằng thiếu gia của mình đang trên đường tìm đại phu, những ngày đầu Hiên Hồng Vũ rất khó chịu về việc này, thời gian qua dần Hiên Hồng Vũ cũng không thèm để ý nữa.

Hiên Hồng Vũ luôn miệng nói Ninh Thư lợi dụng một người sắp chết, nhất định sẽ gặp quả báo.

Ninh Thư đối với việc này chỉ: →_→ 

Hiên Hồng Vũ còn nghĩ đến việc báo ứng ư?

Mỗi ngày Ninh Thư đều sắc thuốc cho Hiên Hồng Vũ uống, nên căn bệnh phong của Hiên Hồng Vũ vẫn giữ nguyên tình trạng, không chuyển biến xấu hơn.

Dọc đường đi, Ninh Thư và Hiên Hồng Vũ thu nạp được rất nhiều kiến thức, đi ngang qua thảo nguyên, nhìn thấy bầy dê tung tăng gặm cỏ, đi qua Sa thành, nhìn thấy phòng ốc nơi đây đều được xây bằng đất, cũng được tận mắt nhìn thấy sa mạc mênh mông vô tận. 

Họ cứ thế đi, mùa hạ qua mùa đông tới, rồi lại đến mùa hạ, Hiên Diệt Tiêu giờ đây đã có thể nói được mấy câu đơn giản rất sõi rồi.

Ngựa đã thay rất nhiều con, xe ngựa cũng đã đổi biết bao lần bánh xe.

Vi hành theo cách cổ xưa quả thật rất chậm chạp. 

Mỗi lần được chứng kiến phong cảnh khác nhau, trong lòng Ninh Thư thấy rất yên bình, từ những dòng nước chảy dưới chân cầu đến sa mạc cát bay mù mịt, tất cả đều là dòng suối rửa sạch tâm hồn.

Hiên Hồng Vũ cũng có lúc không đội mũ nữa, để lộ khuôn mặt của mình, sắc mặt của Hiên Hồng Vũ ở thời điểm hiện tại cũng tươi tắn hơn trước.

Cuộc sống phiêu bạt tuy rằng rất vất vả, nhưng lại mang tới một cảm nhận rất khác, được nhìn thấy những cảnh sắc rung động lòng người, cảm thấy cuộc sống này thật đáng giá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.