Chương trước
Chương sau
Ninh Thư cũng không còn tâm trí đâu để mua đồ ăn cho Hiên Hồng Vũ, chỉ mua một ít lương thực rồi trở về.

Ninh Thư vác lương thực về đến nơi, vừa đi vào trong thạch thất, đã ngửi thấy một mùi hôi tanh, Ninh Thư liền biết đứa bé đã đi ị, Hiên Hồng Vũ đứng ở trong góc, cả người trầm xuống, cứ như vậy nhìn đứa bé phân dính đầy người đang bò trên mặt đất, bò tới chỗ nào, chỗ đó liền dính phân và nước tiểu của đứa bé.

Ninh Thư:... 

Cho dù không rửa, thì cứ xách đứa bé để vào trong thùng, như vậy gian nhà cũng sẽ không biến thành như vậy.

"Mau mang nó đi đi." Hiên Hồng Vũ lạnh lùng nói với Ninh Thư.

Mẹ nó, đây là con trai của hắn, theo họ Hiên của hắn đấy. 

Nếu đã muốn làm cha thì phải gánh vác trách nhiệm của một người cha.

Ninh Thư đặt đứa bé vào trong nước, rửa sạch sẽ rồi đặt nó lên trên một tảng đá, Hiên Hồng Vũ đang lục soát đồ đạc Ninh Thư mới mua về, hỏi Ninh Thư: "Đồ ăn ta bảo ngươi mua đâu?"

Lúc này mà vẫn còn tâm tư để ăn uống, Ninh Thư nói: "Chủ tử, đại sự không ổn rồi." 

Vẻ mặt Hiên Hồng Vũ lạnh lùng nhìn Ninh Thư, Ninh Thư nói hết cho Hiên Hồng Vũ biết những tin tức mình nghe được.

Hiên Hồng Vũ nghe xong, mặt không chút thay đổi, khiến Ninh Thư không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, hỏi lại: "Chủ tử, bây giờ chúng ta nên làm gì?"

Hiên Hồng Vũ liếc mắt nhìn Ninh Thư, không nói gì. 

Ninh Thư thấy hắn như vậy, bèn đi nấu cơm, bây giờ Hiên Hồng Vũ thật sự không còn gì nữa, không đúng, hắn còn có một tử sĩ là cô, vẫn còn có một đứa con trai.

Ninh Thư đang bón cơm cho Hiên Diệt Tiêu, Hiên Hồng Vũ từ trong thạch thất đi ra, vẻ mặt nhàn nhạt, phong thái vẫn tài hoa tuyệt vời như vậy, vô cùng lạnh lùng.

Hiên Hồng Vũ sai Ninh Thư xới cơm cho mình, lúc Hiên Hồng Vũ ăn cơm, mỗi một cử chỉ hành động đều rất ưu nhã cao quý, cho dù ở trong thạch thất, nhưng chỉ cần nhìn hắn là cảm giác mình đang ở trong một lầu gác đẹp đẽ sang trọng. 

Ninh Thư thấy Hiên Hồng Vũ im lặng thì hỏi: "Chủ tử, tiếp theo chúng ta nên làm gì."

"Ngươi có thể đừng suốt ngày hỏi phải làm thế nào hay không." Hiên Hồng Vũ lạnh lùng nói.

Ninh Thư bĩu môi, xem đi, chính hắn cũng tê liệt móng vuốt rồi. 

Đã như vậy, Hiên Hồng Vũ cứ sống một cuộc sống bình thường thôi, dù sao Hiên Tiêu Thiên cũng là hoàng đế, hai người không phải là người cùng một tầng lớp, Hiên Tiêu Thiên muốn giết chết Hiên Hồng Vũ, thì chỉ như một cái nhấc tay mà thôi.

"Chủ tử..."

"Đừng nói gì nữa." Hiên Hồng Vũ ngắt lời Ninh Thư. 

Ninh Thư chỉ có thể ngậm miệng không nói gì nữa.

Ngày hôm sau, Hiên Hồng Vũ thức dậy từ sáng sớm, đi về phía Ninh Thư đang nhóm lửa nấu bữa sáng nói: "Xử lý khuôn mặt của bổn điện hạ một chút, bổn điện hạ muốn vào thành."

Ninh Thư hỏi: "Chủ tử vào thành làm cái gì?" 

"Thập Nhất, ngươi quá nhiều lời rồi đấy." Hiên Hồng Vũ lạnh lùng nói.

Ninh Thư méo miệng, dùng kỹ thuật dịch dung vô cùng kém của mình giúp Hiên Hồng Vũ ngụy trang.

Chỉ là làm thế nào để trở nên xấu xí đây, nhan sắc của Hiên Hồng Vũ rất đẹp, khí chất cao nhã, thật sự không dễ dịch dung. 

Khí chất là từ trong xương tản ra.

Sau một hồi vật lộn, miễn cưỡng có thể chấp nhận, Ninh Thư nhịn không được nói với Hiên Hồng Vũ: "Chủ tử, người cứ như vậy mà vào thành rất nguy hiểm, có cần thuộc hạ đi cùng với người không?"

Ninh Thư nhất định phải để Hiên Hồng Vũ sống, chí ít lúc cô rời khỏi thế giới này, Hiên Hồng Vũ vẫn sống, còn sau khi cô đi, Hiên Hồng Vũ sống hay chết, thì cô không quan tâm. 

Hiên Hồng Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn Ninh Thư: "Có thể gặp nguy hiểm gì chứ, có phải bổn điện hạ xông vào hoàng cung đâu."

Hắn sẽ làm như vậy, Ninh Thư cảm thấy với thái độ luôn tự tìm đường chết của Hiên Hồng Vũ, hắn hoàn toàn có thể làm ra loại chuyện như vậy, nếu bị Hiên Tiêu Thiên bắt được, Ninh Thư không cảm thấy mình có bản lĩnh để cứu hắn ra lần nữa.

Đoán chừng Hiên Tiêu Thiên trước tiên sẽ giết chết Hiên Hồng Vũ, không cho hắn giở trò gì nữa. 

Trong lòng Ninh Thư thấp thỏm không yên, hắn ngàn vạn lần đừng kích động quá, Ninh Thư dặn: "Chủ tử, người nhất định phải cẩn thận một chút."

Hiên Hồng Vũ ừ một tiếng, nhìn lướt qua Hiên Diệt Tiêu đang bò loạn trên mặt đất, nói: "Chăm sóc tốt cho nó, bổn điện hạ rất nhanh sẽ trở lại."

Sau khi Hiên Hồng Vũ đi, trong lòng Ninh Thư luôn cảm thấy rất hoảng sợ, rất sợ Hiên Hồng Vũ sẽ làm ra chuyện gì đó. 

Đợi đến xế chiều, Hiên Hồng Vũ rốt cục cũng trở về, nhìn thấy hắn bình an trở lại, trong lòng Ninh Thư thở phào một hơi, thấy trên mặt Hiên Hồng Vũ mang theo ý cười, trong lòng Ninh Thư lại cảm thấy bất an, vô cùng bất an.

"Chủ tử, người muốn ăn cơm không?" Ninh Thư hỏi Hiên Hồng Vũ.

Hiên Hồng Vũ khoát tay, Ninh Thư ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người hắn, chắc là đã ăn ở bên ngoài rồi. 

Trong lòng Ninh Thư vô cùng khó chịu, hỏi: "Chủ tử, hôm nay người đi làm gì vậy?"

"Thập Nhất, ngươi đang chất vấn bổn điện hạ sao?" Gương mặt Hiên Hồng Vũ lạnh lùng.

"Thuộc hạ không dám." 

Ninh Thư thấy Hiên Hồng Vũ đang cố kìm nén tâm trạng không vui, nhưng hỏi hắn, hắn lại không nói, Ninh Thư lấy lý do vào thành mua rau cải cho đứa bé, cô bèn vào thành xem xem Hiên Hồng Vũ rốt cuộc đã làm chuyện gì rồi.

Nghe thấy Ninh Thư nói muốn đi mua đồ, sắc mặt Hiên Hồng Vũ tối sầm lại, cuối cùng nói: "Ngươi đi nhanh rồi trở về, nếu không nó lại bậy ra khắp nơi..." Một quý công tử ưu nhã không nói ra được những từ thô tục như vậy.

Sau khi Ninh Thư vào thành, phát hiện lính canh gác trở nên nghiêm ngặt hơn, hơn nữa trên tường thành còn treo lệnh truy nã Hiên Hồng Vũ, trong lệnh truy nã nói Hiên Hồng Vũ là một tội phạm trốn trại. 

Ninh Thư:???

Rốt cuộc tên Hiên Hồng Vũ này đã vào thành làm gì, mà lại khiến Hiên Tiêu Thiên phát lệnh truy nã hắn, đã làm chuyện gì để Hiên Tiêu Thiên tức giận như vậy.

Ninh Thư đến một quán trà, ở những chỗ này có thể nghe được những chuyện xảy ra trong kinh thành. 

Sau đó, Ninh Thư nghe được một chuyện khiến cô phun hết trà đang uống trong miệng ra, đó chính là, Định vương đã chết trước đó không lâu là bị đương kim Thánh thượng thiêu chết ở cung Trường Nhạc, thân thể bị cháy rụi, xuống dưới kia đến tiên đế cũng không nhận ra.

Còn về việc tại sao Thánh thượng lại muốn giết Định vương, là bởi vì Định vương đã cắm sừng cho Thánh thượng, Hoàng hậu Thượng Quan Tình Nhu với Định vương có tư tình với nhau, cho nên Thánh thượng thẹn quá hóa giận đã thiêu sống Định vương.

Dù sao những chuyện ăn chơi đàng điếm của hoàng thất cũng đã truyền khắp các phố lớn ngõ nhỏ, cho dù Hiên Tiêu Thiên muốn chặn miệng của bách tính, thế nhưng nhiều người như vậy, muốn chặn cũng không chặn nổi. 

Ninh Thư:...

Chuyện này chắc chắn là do Hiên Hồng Vũ làm, Hiên Tiêu Thiên muốn hắn chết, hắn liền để Hiên Tiêu Thiên phải cắm sừng trên đầu.

Điều này, điều này... 

Ninh Thư không biết nên nói gì, chỉ có thể quỳ lạy Hiên Hồng Vũ.

Loại chuyện hại mình hại người này, sao có thể làm được, hơn nữa Hiên Hồng Vũ còn là một đương sự trong câu chuyện này.

Hiên Hồng Vũ không ép mình vào đường chết thì không cam tâm sao, đúng là một khi còn sống thì hắn vẫn không ngừng tìm đường chết. 

Không chỉ muốn trả thù Hiên Tiêu Thiên để hắn chết đi, còn muốn gây xích mích mối quan hệ giữa Hiên Tiêu Thiên và Thượng Quan Tình Nhu, hủy hoại danh tiếng của Thượng Quan Tình Nhu, Hoàng hậu của một nước làm ra chuyện như vậy, nên tình cảnh hiện tại của Thượng Quan Tình Nhu vô cùng khổ sở.

Cho dù Thượng Quan Tình Nhu trong sạch, thế nhưng dư luận bên ngoài cũng mặc kệ nàng có trong sạch hay không.

Điều uất ức nhất chính là, nàng trong sạch, nếu nàng thật sự làm ra chuyện như thế, nàng cũng cam tâm tình nguyện nhận tội, nhưng nàng không làm như vậy... 

Tưởng chừng như khiến tinh thần và sức lực của người khác trở nên kiệt quệ, chẳng khác gì đặt một người sống sờ sờ như Thượng Quan Tình Nhu trên lửa để nướng.

Cuối cùng cũng hiểu vì sao Hiên Hồng Vũ không đụng đến Thượng Quan Tình Nhu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.