Chương trước
Chương sau
Trong lòng Ninh Thư vô cùng kinh ngạc, dựa vào tính tình của Hiên Hồng Vũ, sao hắn lại không làm gì gì đó với Thượng Quan Tình Nhu nhỉ?

Không phải cả cơ thể của Thượng Quan Tình Nhu đều là của hắn sao? Ninh Thư đi đến phía trước Hiên Hồng Vũ hỏi: "Chủ tử rất thích Thượng Quan tiểu thư mà."

Hiên Hồng Vũ lạnh nhạt nói: "Bổn điện hạ rất thích, thế nhưng nàng lại phản bội bổn điện hạ, bổn điện hạ phải trừng phạt nàng." 

"Bổn điện hạ muốn cái gì đó hoàn toàn thuộc về ta, nhưng Thượng Quan Tình Nhu đã bẩn rồi." Hiên Hồng Vũ lạnh nhạt nói.

Ninh Thư: →_→

Thượng Quan Tình Nhu bẩn à? Không gả cho ngươi thì là bẩn rồi? 

"Bổn điện hạ mới nghĩ ra một cách, nàng chẳng phải muốn sống hạnh phúc với Hiên Tiêu Thiên, chung sống đến già sao, ta muốn bọn họ nghi ngờ lẫn nhau, cái gai này sẽ đâm ở trong tim bọn họ cả đời." Hiên Hồng Vũ có chút phấn khởi nói.

Ninh Thư:...

Thật là thất đức! 

Thái độ của Hiên Hồng Vũ với Hiên Tiêu Thiên như thể hắn và Thượng Quan Tình Nhu có gì đó, nhưng lại không hề động đến Thượng Quan Tình Nhu, dù cho Thượng Quan Tình Nhu có giải thích như thế nào, dù có nói mình với Hiên Hồng Vũ trong sạch đi nữa, trái lại trong tim Hiên Tiêu Thiên đã mọc gai rồi, không rút ra được.

Mỗi lần nhắc đến vấn đề này, cái gai này lại đâm sâu vào trong hơn.

Ninh Thư nhìn Hiên Hồng Vũ, hỏi: "Điện hạ thật sự không làm gì với Thượng Quan tiểu thư sao?" 

Hiên Hồng Vũ liếc mắt nhìn Ninh Thư: "Thập Nhất, ngươi nói hơi nhiều rồi đấy."

Ninh Thư ngậm miệng lại không nói thêm gì nữa, hai người đang đi xuyên qua rừng, đi cả buổi trời, cuối cùng đã tới trại huấn luyện.

Trong trại không còn có ai, rất trống trải, có một chút đồ dùng hàng ngày, chắc có thể duy trì được trong một khoảng thời gian. 

Hiên Hồng Vũ quen với việc tìm tới căn nhà đá của mình, căn nhà đá này chỉ có Hiên Hồng Vũ mới có, bên trong rất lớn, bàn ghế dụng cụ gia đình cái gì cũng có đầy đủ hết.

Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư: "Thập Nhất, bổn điện hạ đói bụng rồi."

"Vậy thuộc hạ đi ra ngoài săn thú." Ninh Thư quay người đi ra khỏi sơn động, qua lại trong rừng nhanh như con thoi, đi tới lãnh địa của sói cái, cô muốn xem đứa trẻ kia thế nào rồi. 

Trước khi Ninh Thư đến kinh thành, những con sói nhỏ này vẫn đang bú sữa, nhưng bây giờ đã lớn rồi, mấy con sói nô đùa trước hang, trong đó có một đứa trẻ toàn thân bẩn thỉu, nó đang bò lồm cồm trên mặt đất, nằm rạp xuống không thì lại ngồi như một con sói, mái tóc mọc dài rất dơ được thắt bím lại.

Đứa trẻ này tính ra cũng được một tuổi rồi, nhưng nó chưa có ý nghĩ đi lại, mà lại học bò như sói, thậm chí muốn chạy nhảy như mấy con sói.

Có lẽ sống chung ở một chỗ với sói hơi lâu rồi, ánh mắt của nó cũng có chút lạnh, thậm chí mở miệng học gào rú như sói, trong miệng phát ra tiếng hú như sói. 

Ninh Thư đi tới bế đứa bé lên, kẹp ở nách, đứa bé bị Ninh Thư làm cho giật mình, miệng rống lên giận dữ với Ninh Thư, giãy dụa dữ dội, thậm chí còn dùng răng cắn Ninh Thư.

Ninh Thư giữ đầu đứa trẻ, để cho nó ngoan một chút, tay vuốt ve cổ của nó, đứa bé này chỉ một lúc đã ngoan rồi, cảm giác nhạy cảm được sự nguy hiểm.

Đến bờ sông, Ninh Thư tẩy trang cho mình xong, đứa bé nhìn Ninh Thư mắng nhiếc, chứng tỏ uy lực của mình với Ninh Thư, Ninh Thư giữ đầu nó, đặt nó vào trong nước, nhìn nó với ánh mắt lạnh nhạt. 

Tiếng nấc nức nở trong miệng đứa bé nhỏ dần, nằm ngoan ngoãn để Ninh Thư tắm cho nó, thế nhưng con ngươi vẫn mang chút tính khí dã thú.

Ninh Thư tắm rửa sạch sẽ cho đứa bé, thấy trên người của đứa bé ngoại trừ vết kiếm đâm ở ngực, trên người còn có thêm những vết thương khác, hiển nhiên là sống cùng với sói, ốm đau không được chăm sóc, trên trán đều có vết sẹo.

Ninh Thư thở dài một tiếng, lúc đầu bỏ đứa bé này lại, cũng thấy vô lại, bây giờ mọi chuyện đều được giải quyết rồi, tự nhiên lại muốn để cho đứa bé này trở về cuộc sống loài người. 

Đứa bé thừa dịp lúc cô đang tắm cho mình, cắn một cái vào cổ tay Ninh Thư, cắn chặt hàm không chịu nhả ra.

Mặt Ninh Thư không chút biểu cảm, cầm lấy cánh tay đứa bé, ban đầu đứa bé không chịu nhả ra, đoán chừng là rất đau, cũng bỏ miệng ra.

Cổ tay bị cắn rách da rồi, máu tươi đã chảy ra, bé xíu thế này đã tàn nhẫn vậy rồi. 

Ninh Thư cặp đứa bé vào nách, sau đó săn bắt mấy con thỏ làm bữa tối.

Trở lại sơn động, Hiên Hồng Vũ thấy Ninh Thư ra ngoài một chuyến đã có đứa bé lớn như vậy, lạnh nhạt nói: "Đứa bé này xảy ra chuyện gì vậy?"

Nhìn thấy người lạ, đứa trẻ nhìn Hiên Hồng Vũ rồi rít gào, cái giọng điệu quái dị của chó sói, âm thanh còn non nớt. 

"Sói con sao?" Hiên Hồng Vũ cười, đón đứa bé trong tay Ninh Thư, nháy nháy mắt, không biết đang nghĩ cái gì?

Đứa bé được Hiên Hồng Vũ ôm dựng đứng lên, tiếng nức nở nhỏ dần đi quay sang Ninh Thư, giọng nghe rất đáng thương, dường như muốn Ninh Thư cứu nó.

"Nghe nói người ăn thịt động vật còn non sau này lớn lên đều trở thành thiên phú dị bẩm." Hiên Hồng Vũ nói, nhìn lướt qua mắt đứa bé: "Đại tướng quân của nước Trần nghe nói cũng là con của sói." 

Nước Trần này tiếp giáp với nước ta, sức mạnh của hai nước cũng không kém gì nhau.

Ninh Thư: →_→

"Chủ tử, để thuộc hạ chăm sóc đứa bé này, bây giờ tính tình của nó rất hoang dã." Ninh Thư luôn cảm thấy Hiên Hồng Vũ không có lòng tốt. 

Hiên Hồng Vũ hai tay giơ đứa bé lên: "Ê, bổn điện hạ quyết định nuôi đứa bé này, nhìn xem con của sói có chỗ nào hơn người, đợi sau này để nó xuất mấy chiêu với Đại tướng quân nước Trần."

Ninh Thư nắm tóc: Không...

Ninh Thư muốn nuôi dưỡng đứa bé này theo cách bình thường một chút, sau đó tìm nhà cho đứa bé này sống qua ngày, chứ không phải đi theo cô và Hiên Hồng Vũ. 

Thế nhưng Hiên Hồng Vũ lại muốn nuôi dưỡng đứa bé này, chẳng lẽ muốn đem đứa bé này bồi dưỡng thành một tử sĩ sao?

"Chủ tử, nuôi một đứa trẻ rất cực khổ, hay là chúng ta cho đứa bé này đi." Ninh Thư nói, không cần phải nuôi đứa bé trở thành một tử sĩ, bây giờ Hiên Hồng Vũ không có gì cả, là người bị Hiên Tiêu Thiên truy sát.

Hắn đã không còn vốn liếng để gì rồi, trừ khi trở lại đất phong của hắn. 

Ninh Thư nói: "Chủ tử, tiếp theo chúng ta có phải nên đến vùng đất được phong không?"

"Đừng nóng vội." Hiên Hồng Vũ đặt đứa bé lên giường, đứa bé lập tức bò vào trong góc, đối mặt với Hiên Hồng Vũ, nghiêng người về phía trước, bò lổm ngổm động tác làm ra vẻ công kích.

Hiên Hồng Vũ lại rất vui: "Đứa trẻ này còn nhỏ mà đã nhạy bén như vậy rồi." 

Ninh Thư sờ sờ trán, trong lòng thấy hối hận khi đã mang đứa nhỏ này về, không ngờ Hiên Hồng Vũ lại có hứng thú với đứa bé này như vậy.

Thế nhưng Ninh Thư lại không tính để đứa trẻ này cho hắn, vốn dĩ đã bất hạnh rồi, theo Hiên Hồng Vũ sẽ càng bất hạnh hơn: "Chủ tử, ngày mai thuộc hạ sẽ đưa đứa bé này đi tìm một gia đình, thân phận của người không thích hợp đem theo đứa bé này."

Hiên Hồng Vũ nheo mắt nhìn Ninh Thư, lạnh lùng nói: "Thập Nhất, ngươi đang ngỗ nghịch với bổn điện hạ?" 

"Thập Nhất là vì nghĩ cho chủ tử." Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Chủ tử muốn bồi dưỡng đứa bé này thành một người như thế nào?"

"Bổn điện hạ nói rồi, người giống như Đại tướng quân của nước Trần vậy." Hiên Hồng Vũ vẻ mặt không lo nghĩ, hiển nhiên rất bất mãn với sự ngỗ ngược của Ninh Thư.

Ninh Thư nói: "Nhưng đứa trẻ này cần có cha mẹ." 

"Cha mẹ, vậy ta sẽ làm cha đứa bé này." Hiên Hồng Vũ nhếch miệng, hiển nhiên cảm thấy vô cùng hứng thú đối với đứa bé này, muốn bồi dưỡng nó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.