Chương trước
Chương sau
Đứa con hiếu thảo?

Ninh Thư vừa nghe thấy danh tiếng đứa con hiếu thảo của Hiên Tiêu Thiên, suýt chút nữa bật cười thành tiếng, mùa hè nắng như vậy, bày bộ thi thể ra hơn hai mươi ngày, ngay cả khối băng cũng không ngăn cản được tốc độ thối rữa của bộ thi thể.

Nói ra mới thấy tiên đế cũng rất khổ, phải chịu hậu quả của cuộc tranh chấp từ chính ba thằng con trai của mình, trúng độc chết rồi, vậy mà sau khi chết con trai còn không cho nhập thổ, còn muốn hành hạ như thế này đây.

Trước khi Thượng Quan Tình Nhu còn chưa trở về, Hiên Tiêu Thiên không dám đăng cơ, khi lên ngôi Hoàng hậu lại không ở đây, hậu cung không có chủ tử vào ở, chuyện này ra làm sao.

Lại một lần nữa có cái nhìn khác về cách tìm đường chết của Hiên Hồng Vũ, chắc là trong lòng Hiên Tiên Thiên bây giờ đang lăng trì Hiên Hồng Vũ đây.

Điều khiến Ninh Thư khó chịu nhất là, cô không làm gì cả, dựa vào con khỉ mốc gì mà phát lệnh truy nã cô, hứ...

Thượng Quan Tình Nhu đã tìm được rồi, tìm được trước khi hạ táng tiên đế, là Hiên Hồng Vũ nghênh ngang mang theo Thượng Quan Tình Nhu đi vào trong thành, khi vào thành những thị vệ canh gác cổng thành còn hành lễ với Hiên Hồng Vũ nữa.

Hiên Tiêu Thiên nhận được tin tức này, chạy như bay đến cứu Thượng Quan Tình Nhu, sau đó nhốt Hiên Hồng Vũ ở trong cung, nói là để hắn cho giữ đạo hiếu với tiên đế.

Biết được tin tức này Ninh Thư lập tức phát điên lên, cái này, cái này...

Hiên Hồng Vũ có phải bị bệnh rồi hay không, trời ơi là trời.

Bắt Thượng Quan Tình Nhu đi, sau đó lại trả lại, bây giờ tự làm dê bước vào miệng cọp để bị Hiên Tiêu Thiên khống chế.

Ninh Thư bứt tóc, tan nát cõi lòng mà.

Thằng nhóc nhà ngươi về muộn vài hôm, xem xem Hiên Tiêu Thiên sẽ làm thế nào.

Trong lòng Ninh Thư bây giờ đang nín thở, ngươi thích Thượng Quan Tình Nhu, bắt Thượng Quan Tình Nhu đi, hai người cứ cao chạy xa bay không phải xong rồi sao, trả lại làm cái quái gì không biết.

Ninh Thư bây giờ vô cùng muốn đánh cho thằng nhóc Hiên Hồng Vũ đang ở trong cung một trận, mẹ nó, hoàn toàn không hiểu nổi hắn đang suy nghĩ cái gì.

Thượng Quan Tình Nhu tìm được rồi, thị vệ kinh thành đương nhiên sẽ không lục soát nữa, Ninh Thư thở dài một hơi, nói thật chứ, Ninh Thư rất sợ bị bắt, sợ bị dùng nghiêm hình tra tấn, ngẫm lại cảm thấy như bị khủng bố vậy.

Định về phủ Hoàng tử trước, thấy phủ Hoàng tử đã không còn có người canh gác rồi, Ninh Thư mới leo tường vào.

Khi nhảy từ trên tường xuống, nhìn thấy chân tường có một ký hiệu, đây là ký hiệu căn cứ mà thủ lĩnh lưu lại.

Ninh Thư theo ký hiệu, đi tới một cái miếu đổ nát, đi vào trong ngôi miếu đổ nát, nhìn thấy không ít người đứng hoặc ngồi ở đó, vẻ mặt mỗi người đều vô cùng lạnh nhạt, giữa hai hàng lông mày mang theo một luồng sát khí.

Vừa nhìn thấy Ninh Thư, liền lạnh lùng hỏi: "Sao bây giờ mới đến?"

Ninh Thư vội vã kính cẩn nói: "Phủ Hoàng tử vẫn có người canh gác, bây giờ thuộc hạ mới nhìn thấy ký hiệu."

Nhất lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn về phía mọi người ở trong phòng, nói: "Chúng ta định nghĩ cách cứu chủ tử, ta nghe được tin chủ tử bị giam trong cung Trường Nhạc."

Ninh Thư cảm thấy vô cùng không đáng tin cậy, cứ như vậy mà xông vào hoàng cung sao? Chẳng khác gì đi nộp mạng cả, lúc đầu Ninh Thư muốn nói chuyện, nhưng nhìn những người khác im lặng không nói, rõ ràng là nói như vậy là đã quyết rồi.

Ninh Thư mím môi hỏi: "Lúc nào chúng ta hành động?"

"Tối mai." Thập nói chắc như đinh đóng cột.

"Ngày mai là ngày tân hoàng lên ngôi, lúc đó nhất định rất ít người chú ý tới cung Trường Nhạc, vì vậy lúc đó chúng ta sẽ đi cứu chủ tử." Vừa nói xong liền móc trong ngực ra một tấm bản đồ, là bản đồ miêu tả cặn kẽ hoàng cung.

Ninh Thư nói: "Thực ra chúng ta có thể đào địa đạo mà vào, đào vào cung Trường Nhạc."

Nhất dùng ánh mắt vô cùng lạnh nhạt và tràn đầy sát khí nhìn Ninh Thư: "Thập Nhất, ngươi nhiều lời quá rồi đấy, có phải muốn phản bội chủ tử hay không, tên cẩu hoàng đế kia sau khi lên ngôi nhất định sẽ giết chủ tử, đào địa đạo phải đào tới khi nào?"

Những tử sĩ khác đều nhìn về phía Ninh Thư, có vài người thậm chí còn rút kiếm ra, hành động như muốn giết chết Ninh Thư đến nơi rồi.

Ninh Thư:...

Cô nói sai cái gì sao? Cô chỉ đưa ra ý kiến thôi mà.

"Hãy nhớ kỹ, tính mạng của ngươi là của chủ tử, tất cả mọi thứ của ngươi đều là của chủ tử, ý nghĩa tồn tại của ngươi chính là vì chủ tử." Nhất lạnh lẽo tàn khốc nói: "Bây giờ việc ngươi cần phải làm là cứu chủ tử ra, cho dù là dùng tính mạng của ngươi."

Trong lòng Ninh Thư chấn động, lại nhìn thấy biểu cảm trên mặt của những người khác giống như là chuyện đương nhiên, trong lòng bỗng hiểu vì sao Thập Nhất phải dâng nửa tính mạng hoặc phần lớn linh hồn của mình để cứu Hiên Hồng Vũ, bởi vì giá trị tồn tại của cô chính là Hiên Hồng Vũ.

Trước kia vẫn luôn không hiểu, cũng luôn suy nghĩ, rốt cuộc Hiên Hồng Vũ có chỗ nào đáng để Thập Nhất dâng linh hồn của chính mình ra để cứu hắn, hiện tại mới thực sự hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Thập Nhất.

Tử sĩ không phải là người bình thường, bọn họ quen bị chủ tử sai khiến làm nhiệm vụ, sau đó hy sinh tính mạng vì nhiệm vụ cũng sẽ không hối tiếc, hắn là trụ cột tinh thần của bọn họ, nay trụ cột tinh thần ngã xuống, bọn họ biết đi đường nào đây.

Bọn họ quen bị sai khiến làm việc, nếu như người lãnh đạo họ không còn nữa, trong lòng sẽ sợ hãi, sợ không biết đi theo ai.

Những tử sĩ lạnh lùng tàn khốc vô tình trên tay dính đầy máu tươi không thể chấp nhận cuộc sống của người bình thường, nhất cử nhất động của bọn họ đều khác với người bình thường, đứng dưới ánh mặt trời, chỉ cần liếc mắt nhìn là có thể phân biệt ra được sự bất đồng giữa bọn họ.

Thái độ của Hiên Hồng Vũ đối với Thập Nhất chẳng khác gì đối với một đồ vật cả, cho dù hắn từ bỏ cô, nhưng Thập Nhất lại không có cách nào từ bỏ Hiên Hồng Vũ.

Ninh Thư thở dài trong lòng, nói: "Thuộc hạ chỉ là quá lo lắng cho chủ tử thôi."

Nhất dùng ánh mắt lạnh lẽo liếc mắt nhìn Ninh Thư, bắt đầu phân phối nhiệm vụ.

Đây rõ ràng là đi vào chỗ chết, nhưng Ninh Thư lại chỉ có thể đứng nhìn, không thể mở miệng nói một câu. Chỉ có một ít người trong phòng này làm sao có thể giết chết Ngự lâm quân cơ chứ.

Kế hoạch của Nhất là dương đông kích tây, những người trong tốp một đi ám sát Hiên Tiêu Thiên, thu hút sự chú ý của thị vệ trong cung, sau đó những người tốp sau sẽ đến cung Trường Nhạc cứu Hiên Hồng Vũ.

Những người được sai đi ám sát Hiên Tiêu Thiên về cơ bản mà nói thì chính là lấy cái chết để thu hút sự chú ý, nhưng những người bị phái đi lại không có bất kỳ biểu cảm nào, bình tĩnh nhận nhiệm vụ.

Khiến cho Ninh Thư nuốt nước miếng ừng ực, sợ chết là bản năng, những người này ngay cả cái chết cũng không sợ sao?

Sau khi sắp xếp nhiệm vụ xong, chỉ còn lại mỗi mình Ninh Thư không bị sai khiến nhiệm vụ gì, Ninh Thư hỏi Nhất: "Nhiệm vụ của thuộc hạ thì sao ạ?"

Nhất thờ ơ nhìn thoáng qua Ninh Thư, trong mắt lóe ra sát ý, trong lòng Ninh Thư lập tức có loại cảm giác không được tốt lắm, dâng lên ham muốn muốn chạy trốn, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"

"Trói cô ta lại." Nhất lạnh lùng nói.

Lập tức có người đi lên, đè Ninh Thư xuống, hai tay chắp ở sau lưng, Ninh Thư vận khí dùng sức tránh khỏi sự khống chế của những người này, rút kiếm ra giằng co với những người này.

"Ta đã làm sai điều gì sao? Tại sao muốn trói ta lại." Ninh Thư thấy vô cùng khó hiểu.

Nhất lạnh lùng nhìn Ninh Thư: "Ta nghi ngờ ngươi phản bội chủ tử."

Ninh Thư: À há!

Cô phản bội Hiên Hồng Vũ, sao cô lại không biết nhỉ?

"Vì ngăn ngừa ngươi tiết lộ nhiệm vụ lần này, ngươi không thể đi." Nhất rút cung nỏ từ bên hông ra, mũi tên hướng về đầu Ninh Thư: "Vốn định bắt ngươi lại, đợi đến sau khi cứu được chủ tử ra, để chủ tử xử phạt ngươi, nhưng bây giờ không thể tha thứ cho ngươi được nữa rồi."

Ninh Thư cạn lời, vô duyên vô cớ nói cô phản bội Hiên Hồng Vũ, chứng cớ đâu?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.