Chương trước
Chương sau
Tâm tình Hiên Tiêu Thiên bây giờ rất phức tạp và không thể hình dung, lúng túng, lo lắng, tức giận, còn rất lo lắng cho Thượng Quan Tình Nhu, cũng có phẫn nộ.

Hiên Tiêu Thiên nghe Hiên Hồng Vũ như đang tuyên thệ cái gì, cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

Luôn cảm thấy giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó.

Thượng Quan Tình Nhu được thị nữ dìu ra, trên người đã mặc một bộ quần áo sạch sẽ khác, trên mặt cũng không có vết máu, chỉ là gương mặt trắng bệch, không có tí huyết sắc nào, vẻ mặt hốt hoảng, dáng vẻ như mất hồn mất vía.

Thượng Quan Tình Nhu như vậy khiến cho Hiên Tiêu Thiên trong lòng hốt hoảng, sắc mặt càng thêm khó coi, nhất định là Hiên Hồng Vũ đã làm gì đó với nàng?

Thượng Quan Tình Nhu nhùn thấy Hiên Tiêu Thiên, nước mắt rơi xuống như mưa, chạy tới bên người Hiên Tiêu Thiên, âm thanh run rẩy nói với Hiên Tiêu Thiên: “Hiên Tiêu Thiên, ngươi mang ta đi đi, ta muốn về nhà.”

Thượng Quan Tình Nhu không dám nhìn Hiên Hồng Vũ.

Hiên Hồng Vũ sắc mặt hờ hững, nhìn Thượng Quan Tình Nhu nói: “Lại đây.”

“Ta không muốn, ngươi là tên biến thái, ta không muốn đi qua.” Thượng Quan Tình Nhu chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện tối hôm qua, đối với Hiên Hồng Vũ vẫn cực kỳ giận dữ.

Hiên Hồng Vũ lạnh lùng nhìn Thượng Quan Tình Nhu, Thượng Quan Tình Nhu bị hắn nhìn chằm chằm như vậy thấy lạnh cả người, lôi léo tay áo Hiên Tiêu Thiên: “Hiên Tiêu Thiên, ta muốn về nhà.”

“Được.” Hiên Tiêu Thiên chỉ có thể nhịn xuống lo lắng trong lòng, mang theo Thượng Quan Tình Nhu rời đi.

“Ta đã nói rồi, ta sẽ đưa nàng trở về.” Hiên Hồng Vũ nói một cách lạnh lùng, nhìn Thượng Quan Tình Nhu bằng ánh mắt thương tâm và thất vọng.

Hiên Hồng Vũ lúc trước còn rất cao hứng, cho là hắn và Thượng Quan Tình Nhu đã có một khởi đầu mới, nhưng vì sao Thượng Quan Tình Nhu vẫn như vậy?

“Tam ca, nàng nói muốn ta đưa nàng về, ta sẽ đưa nàng về, còn huynh cũng không cần phải phái ám vệ đến bảo vệ Tình Nhu nữa, nàng không thích.” Hiên Tiêu Thiên đẩy Thượng Quan Tình Nhu về sau lưng mình, cùng Hiên Hồng Vũ giằng co.

Hiên Hồng Vũ mím môi, vẻ mặt rét lạnh “Thượng Quan Tình Nhu là người của ta.”

Thân thể Hiên Tiêu Thiên lảo đảo một chút, Thượng Quan Tình Nhu ở phía sau lập tức nói rằng: “Ta không phải là người của ngươi, ngươi nói bậy.”

Hiên Tiêu Thiên lạnh lùng nói: “Tam ca, nếu trong lòng huynh có một chút quan tâm tới Thượng Quan Tình Nhu, bây giờ hãy để ta mang nàng đi, trời sắp sáng rồi, lẽ nào huynh muốn trên lưng nàng mang theo tội danh cả đêm không về khiến nàng mất di danh tiết à?”

Hiên Hồng Vũ còn chưa kịp nói, Hiên Tiêu Thiên đã lôi Thượng Quan Tình Nhu đi, Hiên Hồng Vũ cứ đứng ngẩn người như vậy nhìn theo bóng lưng của Thượng Quan Tình Nhu, trên gương mặt nhìn không rõ biểu tình.

Ninh Thư đang ngồi xổm trên cành cây bĩu môi, tuy Hiên Hồng vũ là chủ tử của cô, thế nhưng trong lòng Ninh Thư vẫn muốn nói một câu, đáng đời nhà ngươi.

Hiên Hồng Vũ có cái gì mà hoàn mỹ không tì vết, một nhân vật nam có thể tìm đường chết như vậy là lần đầu tiên Ninh Thư thấy đấy, trên đầu nhân vật nam không phải lúc nào cũng chiếu sáng hào quang ấm áp à?

Nhưng cái người có bệnh sở hữu này nên mang đi chữa trị đi nha.

“Thập Nhất.” Hiên Hồng Vũ đứng bất động một lúc chợt gọi Ninh Thư một tiếng, Ninh Thư lập tức nhảy xuống khỏi cây, đi tới trước mặt Hiên Hồng Vũ hô: “Chủ tử.”

Gương mặt Hiên Hồng Vũ tái nhợt, nhìn Ninh Thư hỏi: “Thập Nhất, nàng ấy vì sao lại như vậy?”

Ninh Thư:...

Gương mặt Ninh Thư đờ đẫn, ngiêm túc nói: “Thuộc hạ không biết.”

Hiên Hồng Vũ quét mắt nhìn Ninh Thư, xoay người vào nhà, thấy Ninh Thư vẫn còn đứng ở bên ngoài, lạnh lùng nói: “Cút vào đây.”

Nhìn xem, đang trút giận lên cô.

Ninh Thư mặt không thay đổi cút vào trong nhà, quỳ một chân trên đất hỏi: “Chủ tử, có gì dặn dò.”

Ninh Thư trong lòng rất lo lắng, đừng có để cô đi theo bảo vệ Thượng Quan Tình Nhu nữa nha, Hiên Tiêu Thiên thấy cô một lần sẽ giết cô một lần, đừng có để cô đứng trước lưỡi đao của người ta nha chủ tử.

Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư hỏi: “Ngươi cũng là nữ nhân, ngươi có biết vì sao Thượng Quan Tình Nhu lại đối xử với bổn điện hạ như vậy không, trong lòng ta có nàng ấy, nàng ấy cần gì phải sợ hãi bổn điện hạ như vậy.”

Trong lòng Ninh Thư “ha ha” cười hai tiếng, nếu là cô, cô cũng sẽ sợ, lần này phải uống máu, ai biết lần sau có phải ăn phân nữa luôn không, lại bảo ngay cả phân của người yêu cũng không dám ăn, còn nói gì mà yêu ta chứ.

Ninh Thư nghiêm túc nói: “Loại việc này thuộc hạ không biết.”

“Ngươi thích gì?” Hiên Hồng Vũ đột nhiên hỏi Ninh Thư.

Thích cái gì? Ninh Thư sửng sốt một chút, yêu nhất là điểm tích lũy nha.

“Thuộc hạ không thích thứ gì cả.” Ninh Thư nói.

Hiên Hồng Vũ nhìn thoáng qua Ninh Thư, mới nhớ tới nữ tử trước mặt này không phải là người bình thường, nghiêm mặt giống như không phải nữ tử, phất phất tay: “Người ra ngoài đi.”

Ninh Thư:...

Gọi người ta đến, nói hai câu lại đuổi người ta đi.

Gọi là tới đuổi là đi, không oán không hối.

Ninh Thư xoay người muốn đi ra, Hiên Hồng Vũ đột nhiên lên tiếng nói: “Được rồi, còn có một chuyện.”

Ninh Thư hỏi: “Chủ tử còn có chuyện gì cần thuộc hạ đi làm?”

Ngàn vạn lần đừng có bắt cô đi bảo vệ Thượng Quan Tình Nhu.

“Ngươi tiếp tục đi theo dõi Thượng Quan Tình Nhu.” Hiên Hồng Vũ lạnh nhạt nói.

Mẹ nó, Ninh Thư suýt nữa hộc máu mồm, đã như vậy rồi còn muốn đi, cô không muốn đi.

Ninh Thu tâm trạng không tốt, nhưng trên mặt chỉ có vẻ nghiêm túc hỏi: “Thuộc hạ cảm thấy không thể vào được phủ Thượng thư, Ngũ điện hạ nhất định sẽ phái người bảo vệ phủ Thượng thư.”

“Ở xung quanh phủ Thượng thư là được rồi, Ngũ hoàng tử và Thượng Quan Tình Nhu làm cái gì cũng đều phải nói cho bổn điện hạ.” Hiên Hồng Vũ cũng không cố ý để Ninh Thư đi tìm chết.

Vẻ mặt Ninh Thư thành thật, biểu tình rất vinh hạnh tiếp nhận nhiệm vụ này.

Nhưng nhiệm vụ này vẫn tính là đơn giản, chỉ ghi chép lại những lúc Thượng Quan Tình Nhu rời khỏi nhà. Không cần phải ngày nào cũng trèo lên cây trước cửa phòng Thượng Quan Tình Nhu chịu muỗi đốt.

Có lẽ là bị Hiên Hồng Vũ dọa sợ, Thượng Quan Tình Nhu một thời gian dài cũng không hề ra khỏi nhà, trong lúc đó Hiên Tiêu Thiên thường xuyên tới phủ Thượng thư, lúc rời đi, vẫn là Lễ bộ Thượng thư tự mình ra tiễn.

Ninh Thư kéo gã sai vặt của phủ Thượng thư lại, cho gã chút tiền, hỏi: “Phủ Thượng thư có chuyện gì vui xảy ra à?

Gã sai vặt ước lượng số tiền trong tay, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý, nói: “Ngũ hoàng tử điện hạ dự định cầu hôn với tiểu thư nhà ta, ít ngày nữa sẽ tâu lên bệ hạ.”

Ninh Thư lập tức trở về nói chuyện này cho Hiên Hồng Vũ, Hiên Hồng Vũ vừa nghe, lập tức hất đổ chiếc bàn làm bằng vàng, vẻ mặt ngơ ngác.

Ninh Thư đột nhiên không biết nói thế nào với Hiên Hồng Vũ, lẽ nào Hiên Hồng Vũ cho rằng uống máu của nhau, chính là hợp thể, tiến hành nghi thức uống máu thần thánh, người ta sẽ là của ngươi?

Thấy vẻ mặt mờ mịt của Hiên Hồng Vũ, Ninh Thư hỏi: “Chủ tử, người không sao chứ?” Làm sao có thể không có việc gì chứ.

Hiên Hồng Vũ săc mặt khó coi, một đôi mắt đỏ hoe, mang bức tranh của Thượng Quan Tình Nhu đang treo trên tường lấy xuống, sau đó xé thành từng mảnh, vẫn cảm thấy chưa đủ, lại mang tất cả những bức tranh khác ra, giấy bị xé nát rơi đầy đất.

Ninh Thư chỉ lặng lẽ nhìn, xé giấy có tác dụng gì à.

Xả giận một phen, sắc mặt Hiên Hồng Vũ lạnh băng, hình như đã trấn định lại rồi, thế nhưng da mặt thỉnh thoảng lại giật một cái, đã biết nội tâm hắn bây giờ vẫn là mưa rền gió dữ mà.

“Ngươi trở lại tiếp tục theo dõi phủ Thượng thư.” Hiên Hồng Vũ đưa lưng về phía Ninh Thư nói.

Ninh Thư nói một tiếng “vâng” rồi xoay người rời đi, không có ý an ủi Hiên Hồng Vũ một câu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.