Chương trước
Chương sau
Trương Gia Sâm thấy Ninh Thư cứ để ý đến những thứ hàng hiệu trên người Tiết Mạn Mạn, trong long hắn hoài nghi rằng có phải cô đã biết chuyện gì rồi không.

"Thực ra thì hoàn cảnh gia đình của thư ký Tiết không tồi, cho nên việc cô ấy dùng hàng hiệu cũng là chuyện thường thôi." Trương Gia Sâm nói.

"Diệu Diệu, anh muốn tặng em một món quà." Trương Gia Sâm lấy ra một chiếc hộp đựng trang sức, sau đó hắn mở nó ra, bên trong chiếc hộp là một sợi dây chuyền kim cương.

Sợi dây chuyền này được chế tác vô cùng tinh xảo, Trương Gia Sâm dịu dàng nói với cô: "Đây là sợi dây chuyền anh đặc biệt mua tặng em."

Ninh Thư thản nhiên nói: "Hôm nay là ngày anh nhậm chức trưởng phòng quản lý, sao lại mua quà cho em?"

"Diệu Diệu, đây là món quà mà anh dùng tiền lương nửa năm mua cho em, lần trước em bảo thư ký Tiết dùng nhiều hàng hiệu, nên hôm nay anh cũng mua hàng hiệu tặng em đây." Hắn dịu dàng nói với Ninh Thư: "Diệu Diệu, em có thích không?"

Ninh Thư nhìn sợi dây chuyền kim cương, đây là kiểu dây chuyền đeo cùng với lễ phục lúc tham dự yến tiệc, chứ bình thường mà đeo nó thì khoa trương quá.

Mà đây cũng không phải kiểu dáng mà Miêu Diệu Diệu thích, nên cô hoàn toàn không tin việc Trương Gia Sâm mua sợi dây chuyền này để tặng mình.

Nói không chừng đây chính là sợi dây chuyền hắn mua cho Tiết Mạn Mạn rồi lại mang tặng cho cô.

"Em có muốn anh đeo giúp em không?" Trương Gia Sâm hỏi cô.

"Không cần đâu." Ninh Thư lắc đầu, sau đó đặt chiếc hộp trang sức lên bàn.

Thái độ bình thản của Ninh Thư làm hắn cảm thấy thất vọng, nếu đổi lại là Tiết Mạn Mạn nhận được món quà này, cô ta chắc sẽ rất vui.

Nhưng Miêu Diệu Diệu lại tỏ thái độ như thế, làm hắn vô cùng buồn bực, hắn cảm thấy ở trước mặt cô hắn không hề có bất kỳ giá trị gì, bởi vì cô đã có tất cả, cô muốn có cái gì cũng dễ như trở bàn tay.

Cô không hề để ý chút nào.

Ninh Thư nhìn thấy vẻ mặt tổn thương của Trương Gia Sâm, nhưng cũng không thèm để ý.

Tổn thương?

Hắn đang diễn cho ai xem thế.

Ninh Thư và Trương Gia Sâm lần lượt đi vào phòng họp, Ninh Thư không nói gì nhiều, cô đi thẳng vào vấn đề: "Từ nay về sau, Trương Gia Sâm sẽ đảm nhận chức vụ trưởng phòng quản lý, anh ấy sẽ toàn quyền phụ trách các hạng mục công việc cũng như phương hướng phát triển của công ty."

Hôm nay cha Miêu lấy lý do hơi mệt nên vắng mặt, những người còn lại trong phòng họp nhìn nhau, không biết là Ninh Thư đang nói thật hay là đang đùa.

"Mọi người không cần nghi ngờ gì nữa, từ hôm nay trở đi tôi sẽ đảm nhận vị trí trưởng phòng quản lý, hỵ vọng chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng, làm cho công ty ngày càng phát triển." Trương Gia Sâm trầm giọng nói.

Nghe Trương Gia Sâm nói vậy, những người còn lại đều vỗ tay chúc mừng.

Ninh Thư lặng lẽ quan sát tất cả mọi việc, không khí lúc này có khi còn náo nhiệt hơn lúc cô lên làm trưởng phòng quản lý, những người này đương nhiên là ủng hộ Trương Gia Sâm hơn là một người phụ nữ như cô.

Ninh Thư cũng không tức giận, cô cần phải bảo vệ cái công ty này, hơn nữa còn phải loại bỏ một số thành phần sâu mọt trong công ty, Trương Gia Sâm có thể đã tham ô ngân sách cho khu nhà ở cao cấp, nếu như hắn không có đồng bọn trong công ty hoặc là nhân viên cấp dưới hối lộ thì làm sao chỉ trong vòng hai năm hắn đã trở nên giàu có như thế.

Trương Gia Sâm tuyên bố kết thúc cuộc họp trong không khí vui vẻ.

Lúc trươc hắn vẫn còn hơi lo lắng một chút nhưng sau cuộc họp này hắn đã hoàn toàn yên lòng, hắn đã trở thành trưởng phòng quản lý của công ty rồi, bước tiếp theo là thâu tóm công ty này, khiến chủ tịch hội đồng quản trị cũng có thể mất hết quyền lực.

Ninh Thư chỉ ngồi im lặng quan sát vẻ mặt đắc ý của hắn, rất nhanh, rất nhanh thôi...

Ninh Thư cùng Trương Gia Sâm quay lại phòng làm việc, lúc mở cửa ra thì thấy Tiết Mạn Mạn đang cầm chiếc hộp trang sức mà Ninh Thư để trên bàn lúc nãy.

Thấy Ninh Thư và Trương Gia Sâm quay về, cô ta vội vàng đặt lại chiếc hộp lên bàn.

"Tôi... Tôi nhìn thấy chiếc hộp ở trên bàn nên mới cầm lên xem một chút." Tiết Mạn Mạn vội vàng giải thích, sau đó cô ta quay sang hỏi Ninh Thư: "Đây là trang sức của cô à?"

Ninh Thư nhìn thoáng qua Trương Gia Sâm, ánh mắt cô hiện lên vẻ xấu xa, cô nói: "Đây là quà mà Gia Sâm tặng cho tôi."

Tiết Mạn Mạn biến sắc, cô ta vội vàng nhìn Trương Gia Sâm để chứng thực, nhưng Trương Gia Sâm lại không để ý đến ánh mắt của cô ta.

Ninh Thư cầm lấy hộp trang sức, cô nói với Trương Gia Sâm: "Em còn phải đưa cha đi kiểm tra sức khỏe, anh chú ý đến chuyện ở công ty một chút nhé."

"Được rồi, đi đường cẩn thận một chút nhé." Trương Gia Sâm dịu dàng nói, hắn mở cửa giúp cô, dặn thêm một tiếng: "Đi đường nhớ cẩn thận đấy."

Ninh Thư nói với Tiết Mạn Mạn: "Thư ký Tiết, tôi về đây."

"Cô đi thong thả." Giọng của Tiết Mạn Mạn đang run rẩy.

Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Tiết Mạn Mạn, Ninh Thư nở nụ cười, thấy Tiết Mạn Mạn đau khổ như vậy, trong lòng cô cảm thấy rất thỏa mãn.

Ninh Thư vừa đi khỏi, vẻ mặt của Tiết Mạn Mạn liền suy sụp, nhìn thấy Trương Gia Sâm đối xử tốt với Miêu Diệu Diệu như vậy khến cô ta cảm thấy hoảng sợ, nhất là việc hắn đem chiếc vòng định tặng cho cô đưa cho Miêu Diệu Diệu.

"Gia Sâm." Tiết Mạn Mạn nhìn Trương Gia Sâm bằng ánh mắt trong như nước, lại còn chứa tình yêu rất sâu nặng.

Trương Gia Sâm vốn dĩ còn rất vui vẻ vì chuyện được thăng chức, nhưng nhìn thấy vẻ mặt như đưa đám lúc này của Tiết Mạn Mạn, hắn liền nhíu mày nói: "Cho Miêu Diệu Diệu chiếc vòng này đi, ngày mai anh mua cho em chiếc khác."

Tiết Mạn Mạn lắc đầu nói: "Em không quan tâm đến sợi dây chuyền, điều em muốn chính là luôn được ở bên cạnh anh, có thể cùng anh kề vai sát cánh, cái em để ý chính là thái độ của anh với Miêu Diệu Diệu, sao anh lại đối xử tốt với cô ta như thế?"

Nghe xong câu hỏi của cô ta, ánh mắt hắn hiện lên sự phiền muộn và thiếu kiên nhẫn, hắn nói: "Em cũng biết là trước đây anh đối xử rất tốt với Miêu Diệu Diệu, đây chỉ là việc góp vui lấy lệ thôi, trước đây em chẳng có ý kiến gì, bây giờ em lại nói chuyện này làm gì chứ, Miêu Diệu Diệu chỉ là một quân cờ trong tay anh thôi."

"Trước đây em có thể nhẫn nhịn, nhưng bây giờ chỉ cần thấy anh đối xử tốt với cô ta, trong lòng em lại cảm thấy khó chịu, em ghen tị với cô ta, ghen tị với việc có thể ở bên cạnh anh, quang minh chính đại ở bên anh, còn em thì sao, em chỉ có thể nhìn người mình yêu đổi xử tốt với người phụ nữ khác, là chồng của người phụ nữ khác."

Tiết Mạn Mạn vô cùng khó chịu, cả người cô ta run lên nhè nhẹ, hình như cô ta bực lắm thì phải.

Trương Gia Sâm thở dài, ngữ khí kiên định nói: "Em phải tin anh, anh không có bất kỳ tình cảm gì với Miêu Diệu Diệu, chờ đến lúc anh thâu tóm hoàn toàn Miêu gia rồi, chúng ta sẽ kết hôn."

Nghe thấy lời hứa hẹn của Trương Gia Sâm, trong lòng Tiết Mạn Mạn hiện lên sự u ám, còn phải đợi đến bao giờ nữa.

Tiết Mạn Mạn vòng tay qua thắt lưng hắn: "Em chỉ muốn ở bên cạnh anh, Gia Sâm, nếu không có anh, em sẽ chết mất."

Đây là phòng làm việc, Trương Gia Sâm trước giờ vẫn kiêng dè những hành động thân mật với Tiết Mạn Mạn nơi đông người, nhưng lúc này cô ta đã khóc ướt hết cả áo hắn rồi, việc này làm trái tim hắn dao động, cuối cùng vẫn không đẩy cô ta ra.

Đây là nguyên nhân mà Trương Gia Sâm thích Tiết Mạn Mạn, vì lúc ở bên cạnh cô ta hắn có thể cảm nhận được giá trị của mình, cô ta tôn sùng hắn, mê muội hắn, không giống như lúc đối diện với Miêu Diệu Diệu, vầng hào quang sau lưng Miêu Diệu Diệu làm hắn không thở nổi.

Trương Gia Sâm là một người theo chủ nghĩa phụ hệ, làm việc ở công ty mấy năm nay, người ta đều nói hắn dựa hơi nhà vợ nên mới có được vị trí như bây giờ, những lời này hắn đều nhớ rõ trong lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.