Chương trước
Chương sau
Trương Gia Sâm rất kiên nhẫn giải thích với Ninh Thư, nói người Trương gia coi cô là người một nhà, coi cô là người thân, cho nên mới nói thẳng, mới không khách sáo với cô, mới sai cô làm việc, mới thích càm ràm với cô, mặc dù nói năng hơi khó nghe, nhưng cũng chỉ vì muốn tốt cho cô.

Ninh Thư:...

Cầu mong đừng coi cô là người một nhà, nếu trở thành người một nhà sẽ tiếp tục bị giày vò như vậy.

Không phải coi là người một nhà, mà là coi người khác trở thành nô lệ của mình.

Ninh Thư nhếch khóe miệng, Trương Gia Sâm đang chọn việc nhẹ tránh việc nặng, trộm đổi khái niệm.

Rõ ràng là bà mẹ chồng độc ác luôn giày vò cô, đến miệng Trương Gia Sâm lại dễ nghe như vậy.

Sự khốn nạn của Trương Gia Sâm lần nữa làm thay đổi nhận thức của Ninh Thư đối với những người đàn ông rác rưởi, trong số những người đàn ông đáng ghét mà Ninh Thư từng gặp, Trương Gia Sâm chắc chắn có thể xếp ở vị trí đầu, đỗ trạng nguyên.

Không sợ lưu manh khốn nạn, chỉ sợ lưu manh có văn hóa, đối với những lời thân thương mà Trương Gia Sâm vừa nói, Ninh Thư cũng không biết nên phản bác như thế nào.

Trương Gia Sâm thấy Ninh Thư không nói lời nào, vươn tay sờ sờ đầu Ninh Thư, nói: "Đừng giận nữa, tức giận dễ già lắm, hôm nay về nhà đi."

Ninh Thư cúi đầu xuống con mắt đưa đi đưa lại, sau đó lắc đầu nói với Trương Gia Sâm: "Vẫn chưa thể trở về được, gần đây cha đang kiểm tra sổ sách, em phải về giúp cha."

"Kiểm tra sổ sách? Chuyện khi nào vậy, tại sao đột nhiên lại kiểm tra sổ sách?" Vẻ mặt của Trương Gia Sâm hơi kinh ngạc: "Tại sao anh lại không biết?"

"Đã mấy ngày rồi, cha chỉ muốn xem lợi nhuận của công ty hai năm gần đây." Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Em cũng phải giúp đỡ."

"Là như vậy à." Trương Gia Sâm gật đầu, vừa cười vừa nói với Ninh Thư: "Nếu như có việc bận thì không cần trở về nữa, anh đưa em về nhé, anh cũng có chuyện liên quan đến công việc cần nói với cha."

Ninh Thư vâng một tiếng.

Ninh Thư cố ý nói đến chuyện sổ sách với Trương Gia Sâm, dù sao cũng phải nhìn xem Trương Gia Sâm có động tĩnh gì.

Về đến nhà, cha Miêu thấy Ninh Thư và Trương Gia Sâm đi cùng nhau, không nói gì, vẫn đối xử với Trương Gia Sâm như trước.

Điều này khiến Ninh Thư cảm thấy nghi hoặc, lẽ nào cha Miêu thật sự không tra ra điều gì sao?

Ở trước mặt vợ chồng Miêu gia, Trương Gia Sâm đối xử với Ninh Thư ân cần niềm nở hơn lúc bình thường, ví dụ như gắp món Ninh Thư thích ăn, tuy không đúng món Miêu Diệu Diệu thích ăn.

Luôn thể hiện sự thương yêu của mình với Ninh Thư trong từng hành động nhỏ nhặt.

Ninh Thư yên tâm thoải mái tiếp nhận sự phục vụ của Trương Gia Sâm, nếu hắn đã tích cực như vậy, thì cô cũng không cần phải từ chối, vốn dĩ là đang làm dáng.

Dường như cảm thấy giả bộ như vậy còn chưa đủ, buổi tối Trương Gia Sâm còn muốn ở lại qua đêm.

Trong lòng Ninh Thư nhất thời cảm thấy không ổn, lúc trước đã làm gì gì đó với Tiết Man Man rồi, lẽ nào buổi tối vẫn muốn cùng cô, Ninh Thư liếc nhìn phía dưới của Trương Gia Sâm, hắn chịu nổi sao?

Trương Gia Sâm bắt gặp ánh mắt của Ninh Thư đang nhìn mình, nhíu nhíu chân mày anh tuấn, ánh mắt tà mị, hiển nhiên là cảm thấy Ninh Thư rất muốn rồi.

Sau khi tắm xong, Trương Gia Sâm nằm lên giường, ôm Ninh Thư, nói: "Diệu Diệu, chúng ta sinh con nhé."

Ninh Thư cười, gật đầu: "Được thôi."

Trên mặt Trương Gia Sâm nở nụ cười, Ninh Thư còn nói thêm: "Nhưng bây giờ em sinh con, thì công việc phải làm sao, hơn nữa cha mẹ anh cũng không đồng ý để đứa bé họ Miêu, đến lúc đó người hai nhà nhất định sẽ cãi vã, Gia Sâm, kỳ thực em rất sợ mẹ anh, em không muốn bởi vì đứa bé, mà em với mẹ anh lại xảy ra mâu thuẫn."

Trương Gia Sâm nghe thấy Ninh Thư nói như thế, vô cùng ngạc nhiên, hỏi: "Những lời này là ai nói với em?" Với đầu óc của Miêu Diệu Diệu căn bản sẽ không nghĩ tới những điều này, Trương Gia Sâm buồn bực vò đầu bứt tóc.

Làm cho Miêu Diệu Diệu mang thai là cách tốt nhất để giải quyết cục diện tiến thoái lưỡng nan hiện nay, Miêu Diệu Diệu mang thai đương nhiên sẽ không đến công ty làm nữa.

Nhưng bây giờ lời nói có lý có cớ này của Miêu Diệu Diệu khiến Trương Gia Sâm không còn cách nào để phản bác, Miêu Diệu Diệu là vì muốn gia đình yên ổn, nhưng trong lòng Trương Gia Sâm lại cảm thấy buồn bực.

Điều khiến Trương Gia Sâm giận nhất đó là Miêu Diệu Diệu của hiện tại không nghe lời hắn.

Ánh mắt sắc bén của Trương Gia Sâm từ từ đảo qua gương mặt của Ninh Thư, mang theo sự dò xét, khóe miệng lại nở nụ cười: "Mặc kệ đứa bé này họ Miêu hay là họ Trương, nó vẫn là con của chúng ta."

Ninh Thư cũng nở nụ cười: "Anh nói rất đúng." Sau đó ngáp một cái liền đắp chăn lên người đi ngủ.

Tay Trương Gia Sâm đặt trên cánh tay của Ninh Thư, mang theo sự dịu dàng, hỏi Ninh Thư: "Diệu Diệu, tại sao cha lại nghĩ đến việc kiểm tra sổ sách, có phải sổ sách có chỗ nào không đúng không?"

Trong lòng Ninh Thư rất tỉnh táo, nhưng khuôn mặt lại nhìn có vẻ như rất buồn ngủ, dùng giọng mũi nồng nặc nói: "Bởi vì cha thấy lợi nhuận của công ty bị thiếu, nên muốn kiểm tra xem sao, nghi ngờ có người đút túi riêng."

Trương Gia Sâm híp mắt một cái, lạnh nhạt nói: "Trong bối cảnh lớn như vậy, dưới sự ảnh hưởng của khủng hoảng tài chính, có lợi nhuận là tốt rồi, rất nhiều công ty còn bị vỡ nợ cơ."

"Vậy cha tra ra được điều gì không?" Trương Gia Sâm dụ dỗ Ninh Thư: "Nếu có người thực sự đút túi riêng, thì nhất định không thể để những con sâu mọt như vậy ở lại công ty."

Ninh Thư ngáp một cái, nói: "Chắc là đã tra ra được điều gì đó, nên gần đây cha rất hay tức giận."

Tay Trương Gia Sâm đặt trên cánh tay Ninh Thư bắt đầu run rẩy, sau đó nhẹ nhàng nói: "Mệt thì ngủ đi."

Ninh Thư ổn định lại hô hấp của mình, nhìn có vẻ như đang ngủ, không lâu sau cảm thấy Trương Gia Sâm ở bên cạnh đã rời giường, Ninh Thư mới mở mắt nhìn Trương Gia Sâm đang hút thuốc ở ngoài ban công.

Đứng trên ban công, cái bóng đen xì giống như quỷ quái.

Trương Gia Sâm đứng ngoài ban công rất lâu, trong tay kẹp một điếu thuốc lá đang cháy, sau đó đi xuống tầng, Ninh Thư đi chân trần theo xuống tầng, đứng ở cầu thang nghe thấy giọng nói của Trương Gia Sâm với một người phụ nữ truyền ra từ phòng bếp.

Ninh Thư nghe giọng nói của người phụ nữ này, hình như là người hầu của Miêu gia, đã làm ở Miêu gia rất nhiều năm.

Giọng nói của Trương Gia Sâm và người hầu rất nhỏ, Ninh Thư không nghe rõ, trực tiếp đi tới cửa phòng bếp, hỏi: "Hai người đang làm gì vậy?"

Trương Gia Sâm nhìn thấy Ninh Thư, vẻ mặt thản nhiên, giơ cái cốc trong tay lên, nói: "Anh muốn uống nước, nhưng không tìm thấy cốc, nên bảo chị Bình lấy cốc cho anh, sao em lại xuống đây?"

Ánh mắt Ninh Thư quét qua gương mặt của chị Bình, chị Bình nói: "Tôi đi tiểu đêm, nhìn thấy cậu ấy đang tìm đồ trong phòng bếp, nên vào lấy cốc nước cho cậu ấy."

Tôi không hỏi bà, bà giải thích cái gì, Ninh Thư ồ một tiếng, hiển nhiên là tin tưởng cái lí do thoái thác này.

Trương Gia Sâm uống một hớp nước, hỏi Ninh Thư: "Không ngủ đi, sao lại xuống đây, dép cũng không mang, trời lạnh như thế này không sợ bị cóng sao."

"Em tỉnh lại thấy anh không ở trên giường, nhà vệ sinh cũng không có, em tưởng rằng anh đã về rồi." Ninh Thư dụi dụi con mắt, có vẻ rất mệt mỏi.

Trương Gia Sâm uống hết nước trong cốc, để cốc xuống sau đó trực tiếp bế ngang Ninh Thư lên, dịu dàng cười với Ninh Thư: "Để anh bế em lên phòng, như vậy em sẽ không bị lạnh chân."

Trên mặt Ninh Thư lộ ra nụ cười, không nói gì để Trương Gia Sâm ôm lên tầng, quay đầu nhìn thấy bước chân vội vã của chị Bình đi về phòng của mình.

Ninh Thư híp mắt, thu mắt lại, liền nhìn thấy phần phía dưới xương quai xanh của Trương Gia Sâm có một dấu đỏ, mặc áo sơ mi đeo caravat tất nhiên là không nhìn thấy, nhưng mặc đồ ngủ sẽ lộ ra chỗ này.

Ninh Thư: Ha ha ha...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.