Chương trước
Chương sau
Màn đêm dần buông xuống, nhưng An Hựu vẫn một mực đứng chờ ở phủ Tướng quân, An Linh Vân thấy dáng vẻ đó của cha mình thì cảm thấy đau lòng, đồng thời cũng cảm động trước tình cảm chân thành của cha mình và Quận chúa Minh Châu.

Ninh Thư thấy biểu cảm trên mặt của An Linh Vân, vô cùng cảm động và tiếc thương, Ninh Thư liền cảm thấy ngứa tay, hận không thể đến cho nàng một cái bạt tai.

Nàng rốt cuộc đặt mẹ mình ở đâu rồi. 

An Linh Vân chạy đến cửa chính nói với cha mình: “Cha, cha đi ăn chút gì trước đi ạ.”

An Linh Vân xua xua tay, không nói câu gì, tay An Linh Vân lại xách váy chạy vào phủ Tướng quân, nói với Ninh Thư: “Mẹ, người đi khuyên cha một câu đi, cứ tiếp tục như vậy cha sẽ không chịu nổi đâu.”

Ninh Thư:... 

Thời khắc này, Ninh Thư hoàn toàn không biết nên làm thế nào, đậu má, cho dù An Hựu chết thì liên quan gì đến cô chứ, tốt nhất là đi chết đi, chết nhanh một chút, chết đi chết đi.

An Linh Vân thấy Ninh Thư mặt lạnh tanh không nói một lời, cuối cùng thở dài một tiếng.

Ninh Thư mỉm cười trong lòng, sẽ nhanh thôi nha đầu nhà ngươi sẽ không còn tâm trí đâu mà quản những chuyện bi thương như thế này nữa đâu. 

An Hựu vẫn cứ đứng đợi ở đấy, lão thái thái chống gậy đứng ở cửa thở dài nhìn An Hựu, miệng lẩm bẩm: “Nghiệp chướng nghiệp chướng.”

Cuối cùng Quận chúa Minh Châu mua chuộc được tiểu thái giám trong cung, tiểu thái giám đến phủ Tướng quân nói với An Hựu: “Chấn uy Tướng quân, Quận chúa Minh Châu bị Thái hậu nhốt ở trong cung rồi, phải đợi đến khi Quận chúa hết để tang mới có thể xuất cung, Quận chúa Minh Châu nhờ Tướng quân nghĩ cách cứu Quận chúa ra ngoài.”

An Hựu nhịn đói cả một ngày trời, đường cùng nước bí, lại nghe được tin này như sét đánh ngang tai, cơ thể đung đưa hai cái, tay nắm lấy áo tiểu thái giám mà hét lên: “Tại sao lại như vậy? Tại sao có thể như vậy được chứ?” 

Dáng người mỏng manh yếu đuối của tiểu thái giám bị An Hựu lắc đến mức sợ ngây người, vội vàng nói: “Ta không biết, ta không biết cái gì hết.”

An Hựu nhắm mắt lại hôn mê bất tỉnh, Ninh Thư hoảng sợ hét lên, vội vàng chạy đến đạp lên người An Hựu một cái, nhưng An Hựu không có phản ứng gì, xem ra là ngất thật rồi.

Vẻ mặt lão thái thái chỉ toàn là lo lắng và lo lắng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, An Hựu đã ở tuổi yên bề gia thất rồi nhưng vẫn giống như một đứa trẻ con vậy, sống chết vì một cô gái. 

Đưa An Hựu đang hôn mê vào trong nhà, cho uống một chút nước rồi đi gọi đại phu, đại phu nói là do quá tức giận dẫn đến hôn mê, hơn nữa cơ thể lại đang yếu không được khỏe.

Ngược lại Ninh Thư vẫn không ngừng cho An Hựu uống nước.

“Cha thật tội nghiệp.” An Linh Vân nắm lấy tay cha: “Cũng không còn cách nào gặp lại Quận chúa Minh Châu. ” 

“Cha, người phải tỉnh lại, chẳng phải Quận chúa Minh Châu vẫn đang chờ người tới cứu sao.” An Linh Vân ghé vào tai nói với người cha đang hôn mê của mình.

Ninh Thư:...

Sao lại có kẻ ngu ngốc đến vậy, con bà nó, trong cung Thái hậu muốn giết Quận chúa Minh Châu hay là làm gì, mà lại muốn đi cứu người, vào cung cứu người ư. 

Nói ra câu này thật sự là đại nghịch bất đạo, đứa trẻ này lớn lên như thế nào đều lỗi do mình dạy dỗ con của mình mà ra.

Lão thái thái xoa xoa ngực, giống như bệnh tim sắp phát tác, Ninh Thư vội gọi a hoàn đưa lão thái thái đi nghỉ ngơi, lão thái thái cũng không miễn cưỡng nữa, nói nếu như An Hựu tỉnh lại phải phái người đi báo luôn cho lão thái thái.

Ninh Thư gật đầu, vâng một tiếng, Ninh Thư thờ ơ nói với An Linh Vân: “Con cũng đi nghỉ ngơi đi, ta trông chừng cha con cho.” 

An Linh Vân thấy dáng vẻ của Ninh Thư như vậy có chút không nỡ lòng nói: “Mẹ, người thử nói xem tại sao Thái hậu lại không cho Quận chúa Minh Châu quay lại phủ Tướng quân?”

Ninh Thư liếc mắt một cái, vô cùng hoài nghi liệu có chắc An Linh Vân đang sống trong thời đại phong kiến lệnh vua lớn như trời này không, Thái hậu muốn làm gì lại còn phải giải thích với ngươi nữa sao?

“Quận chúa  Minh Châu là Quận chúa của hoàng thất, nàng ở lại trong cung thì có gì là không đúng nào? Cũng như con vậy là người trong phủ Tướng quân thì phải ở trong phủ Tướng quân, tại sao con không đến phủ Thượng thư mà ở?” 

Ninh Thư hờ hững nói.

“Nhưng…” An Linh Vân lại nói tiếp: “Nhưng Quận chúa Minh Châu đã coi phủ Tướng quân trở thành nhà của mình rồi mà.”

“Con coi phủ Thượng thư là nhà của mình thì phủ Thượng thư chính là nhà của mình sao?” Giọng của Ninh Thư càng trở nên lạnh nhạt hơn. 

Quả thực là một điều không thể rõ ràng được.

An Linh Vân bị Ninh Thư nói một trận, trong lòng thấy không được thoải mái: “Mẹ, lẽ nào người không thích Quận chúa Minh Châu sao? Quận chúa tốt đẹp như vậy.”

Ninh Thư: “Đi nghỉ ngơi đi, ta sẽ chờ cha con tỉnh lại.” Mau cút đi, bà đây bây giờ chính là muốn đánh ngươi đó. 

An Linh Vân chỉ còn cách rời đi.

Ninh Thư cởi y phục của An Hựu ra, lộ ra vết sẹo trên người của An Hựu, lật người An Hựu lại, lấy kim châm cứu vào lưng cho An Hựu.

Trong cơn mê An Hựu kêu khẽ một tiếng, cả người đổ mồ hôi, Ninh Thư rút kim châm ra, ngồi ở cạnh giường đợi An Hựu tỉnh lại. 

An Hựu ngủ cả đêm, kết quả là sáng hôm sau mới tỉnh lại, lúc tỉnh lại sắc mặt vẫn còn tái nhợt, không thèm để ý đến Ninh Thư đã thức cả đêm để trông chừng mà vén chăn lên muốn tiến cung để cứu Quận chúa Minh Châu.

Nhưng vừa mới đi được hai bước đã ngã lăn ra đất, cả một ngày một đêm không ăn gì, An Hựu đói đến mức không còn một chút sức lực nào.

Lão thái thái chống gậy đi đến, nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền giơ quải trượng lên muốn đánh cho An Hựu một trận, nhưng nhìn thấy An Hựu tiều tụy như vậy, quải trượng lại dừng giữa không trung không hạ xuống được. 

“An Hựu, con đang làm cái gì vậy? Sao bây giờ con lại hồ đồ đến mức không còn phân biệt rõ ràng được sự tình nữa vậy, con và Quận chúa Minh Châu hoàn toàn không thể đến được với nhau.” Lão thái thái lớn giọng nói.

An Hựu nói: “Là con hồ đồ, con cũng không muốn nhìn rõ rốt cuộc là chuyện gì, gặp được Minh Châu con mới thấy kiếp này mình sống không uổng phí, cuộc sống có thể trở nên tươi đẹp hơn cho dù có ngắn ngủi đi chăng nữa.”

Tươi đẹp xán lạn nhiều màu sắc chính là pháo hoa ư? Đáng đời dù sao cuối cùng thì cả hai người cũng đều chết hết, Ninh Thư dùng vẻ mặt khó chịu đau khổ như bị táo bón của mình nói với lão thái thái: “Mẹ” 

Lão thái thái rất cứng rắn cho An Hựu ăn chút cháo, An Hựu ăn xong bát cháo giương mắt nhìn Ninh Thư, đi đến túm chặt lấy cổ tay Ninh Thư khiến Ninh Thư cảm thấy rất đau.

“Là nàng, nhất định chính là nàng.” An Hựu rít gào với Ninh Thư.

Da mặt Ninh Thư rung rung, cảm giác như bị nước bọt của An Hựu bắn tung tóe lên mặt vậy, trời ơi, buồn nôn chết đi được, thực sự rất muốn đạp một cái vào đũng quần của An Hựu, Ninh Thư run rẩy nói: “Phu quân, thiếp không biết chàng đang nói gì, cái gì là thiếp?” 

Lão thái thái giơ gậy lên hét: “An Hựu, bỏ Lệnh Nhàn ra đã, có gì từ từ nói chuyện.”

Ninh Thư dùng hết sức lực để thoát ra khỏi An Hựu, trốn ra phía sau người lão thái thái.

“Nhất định là nàng đã sử dụng ý đồ xấu xa gì đó, các người đã vào cung, Thái hậu mới giữ Quận chúa Minh Châu ở lại trong cung, là nàng, chính là nàng.” An Hựu chỉ tay về phía Ninh Thư, vẻ mặt tức giận thêm phần đau khổ: “Có chuyện gì nàng cứ tìm đến ta, tại sao cứ nhất định phải đối phó với Quận chúa Minh Châu, nàng có từng nghĩ Quận chúa cô đơn lẻ loi một mình trong cung sẽ rất đau khổ không?” 

“Vệ Lệnh Nhàn, ta đã nhìn nhầm nàng rồi, Quận chúa Minh Châu chỉ là một người con gái đơn độc khổ sở, nàng không thể chấp nhận nàng ấy sao? Sự ung dung hào hoa, đại lượng đoan trang của nàng đi đâu hết cả rồi?

Ninh Thư:...

Mẹ nó bà đây thực sự muốn giết chồng rồi đấy
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.