Thấy Chi bảo chưa nói chuyện thịt muối ra, Ninh Thư thoả mãn gật đầu, nói với Chi: “Chuyện thịt muối cứ để đó đã, bây giờ chúng ta phải đi săn thú.”
Bởi vì động đất, động vật đều rất linh hoạt, nếu chỉ trông chờ ăn thịt muối, sớm muộn cũng hết.
“Nhưng chúng ta là giống cái, phải đi săn thế nào?” Chi nắm gậy trong tay, mặt tái nhợt.
Ninh Thư trấn tĩnh nói: “Không sao, có tôi làm, vạn sự khởi đầu nan, hiện tại chúng ta muốn sinh tồn thì chỉ có thể dựa vào chính chúng ta thôi.”
Ninh Thư phát hiện một con lợn rừng đang đào tuyết, răng nanh rất dài nhìn hết sức nguy hiểm, Ninh Thư cảm giác được thân thể Chi bên cạnh cô đang run rẩy.
“Nhìn tôi làm đây.” Ninh Thư lặng lẽ nói với Chi, sau đó nhón chân, khẽ tiến về phía con lợn rừng, bởi giẫm trên tuyết nên vẫn phát ra âm thanh.
Lợn rừng quay đầu lại thấy Ninh Thư, không hề sợ hãi, ngược lại còn lao về phía Ninh Thư, định dùng răng nanh đâm chết Ninh Thư, Ninh Thư ra tay không chút do dự, cầm gậy gỗ, lao về phía con lợn rừng, đâm thẳng vào đầu nó.
Chi lẳng lặng nhìn Ninh Thư.
Được Ninh Thư chỉ bảo, Chi thành công giết một con… thỏ, nhưng cũng đủ khiến Chi vui.
Khiêng lợn rừng về, đám người thú giống cái trong động bắt đầu đun thịt.
Ninh Thư nhìn họ, còn có một đám trẻ con, đám trẻ có đực có cái, mở miệng nói: “Từ hôm nay trở đi, tôi chính là thủ lĩnh bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi-2/2632163/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.