Chương trước
Chương sau
Lúc Chi chuẩn bị xuất phát đến hội chợ Ninh Thư đã tiễn cô ta, Chi mang theo bao lớn bao nhỏ đựng đồ đạc, muốn đến hội chợ để đổi lấy thứ gì đó tốt tốt.

Lúc đến quảng trường tế bái, ánh mắt của Ninh Thư với Thiên Giai chạm nhau, Ninh Thư chỉ lườm một cái, rồi không thèm để ý đến cô ta.

Ninh Thư dặn dò Chi đang vừa hào hứng vừa sợ hãi: "Có việc gì phải lập tức đi tìm người thú giống đực dẫn đội, tuổi của hắn lớn, hơn nữa kinh nghiệm từng trải cũng phong phú." Trong mắt không phải chỉ có mỗi Thiên Giai. 

Tin cậy dựa dẫm vào những người giống thú đực trẻ tuổi sao? Ha ha ha.

Chi gật đầu, nói với Ninh Thư: "Thảo, cô muốn lấy thứ gì, tôi mang về cho cô."

"Không cần." Ninh Thư vừa nói vừa nhét vào tay Chi một gói thuốc độc: "Nếu gặp nguy hiểm, thì tung thứ này ra, nhưng cô không được ngửi nó." 

Chi nhận lấy không biết đây là bột gì, gật đầu.

Thiên Giai thấy Ninh Thư chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi không thèm để ý đến mình, lập tức đi về phía Ninh Thư và Chi.

"Thảo." Thiên Giai gọi lớn về phía Ninh Thư. 

Ninh Thư nâng mí mắt lên, bình tĩnh nói: "Làm gì, muốn cãi nhau à, rõ ràng biết hiện giờ tôi không muốn gặp cô, cô vẫn còn sáp đến, cô đang cố ý làm cho những người thú giống đực này nhằm vào tôi đúng không."

"Thần nữ đại nhân, tôi sai rồi, tôi không dám cãi nhau với cô nữa." Ninh Thư trợn mắt: "Đừng sai những người thú giống đực này tới công kích tôi được không, tôi biết tất cả những người thú giống đực ở đây đều thích cô, cô mà bị mất một cọng lông, những người này nhất định sẽ liều mạng với tôi."

"Thảo." Chi kéo Ninh Thư lại. 

Sắc mặt Thiên Giai đỏ lên, thở phì phò nói: "Cô đúng thật là thích gây rối, tôi chỉ muốn nói với cô về chuyện danh sách lần này, cô còn nhỏ tuổi, tính khí lại không tốt, đây là lần đầu tiên người thú giống cái trong bộ lạc được tham gia hội chợ, vậy nên để Chi đi đi."

"Được rồi, đừng nói nữa, cô loại tôi ra khỏi danh sách thì cũng loại rồi, vì sao bây giờ còn phải đội lên đầu tôi cái mũ không hiểu chuyện, tính khí không tốt chứ, thần nữ, cô là thần nữ vĩ đại cao quý, là sứ giả mà thần phái tới, sao cô có thể làm ra chuyện như vậy?"

Giọng nói của Ninh Thư hàm chứa sự châm chọc, hãm hại người khác còn muốn người khác coi cô ta là người tốt như trước kia, tưởng mọi người là kẻ ngốc hết sao, hơn nữa rõ ràng là đang muốn chia rẽ quan hệ giữa cô và Chi. 

Thiên Giai quả thực không biết làm thế nào để giao tiếp với người thú giống cái này, quả thực vô cùng chán ghét.

"Thảo, đừng làm loạn khiến mọi người đều không thoải mái." Khải thấy sắc mặt của Thiên Giai và Thụy không tốt, vội vã nói với Ninh Thư.

Ninh Thư thô lỗ xì một tiếng khinh miệt với Khải: "Tôi làm loạn lúc nào, tôi vốn dĩ không quan tâm đến cô ta, chính cô ta tự chạy tới nói chuyện với tôi, loại tôi ra khỏi danh sách, lẽ nào tôi còn phải quỳ xuống cảm tạ cô ta sao?" 

"Đừng nói chuyện với tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh, cha tôi đúng là mắt mù, mới cứu người như anh." Vẻ mặt Ninh Thư khinh thường nói.

Sắc mặt của Khải trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi, trước kia hắn không hề phát hiện ra bạn lữ tương lai của mình lại là người như vậy, Khải vuốt mặt một cái, ở trước mặt Thiên Giai, bị người khác nói như vậy, hơn nữa người đó lại chính là bạn lữ tương lai của mình, trái tim Khải dường như đang bị dã thú gặm nhấm, khó chịu, oán hận, còn có một tia sợ hãi Thiên Giai sẽ coi thường mình.

Hiện tại quan hệ giữa Thảo với Giai xấu như vậy, nếu hắn thật sự lấy Thảo, chỉ sợ hắn không thể thường xuyên lui tới nhà Thụy nữa. 

Thảo là một người thú giống cái không hiểu chuyện, tùy tiện nổi giận cũng làm người khác khó xử không biết làm sao.

"Thảo, cô có thể bình tĩnh để nói chuyện được không, cô không thấy Giai đang giải thích với cô sao?" Khải có chút mệt mỏi nói.

Ninh Thư:... 

Mẹ nó, đây là giải thích sao? Lúc sắp xuất phát mới nói với người khác điều này, chẳng phải là tới để chọc vào nỗi đau của người khác sao?

"Khải, tôi nói với anh lần cuối cùng, sau này còn nói chuyện với tôi nữa, tôi thấy anh lần nào thì sẽ đánh anh lần đó, anh có tin không, tôi biết anh thích thần nữ gì đó, thích thì thích, vì sao cứ muốn nhằm vào tôi, anh dựa vào cái gì mà yêu cầu tôi, anh chẳng những không có tư cách yêu cầu tôi, ngược lại anh còn nợ tính mạng của cha tôi, cha tôi vì anh mà chết, Khải, anh chính là người như vậy, anh không muốn lấy tôi, lẽ nào tôi lại muốn lấy anh, đúng là người thú ghê tởm lúc nào cũng dán mắt vào bạn lữ của người khác. "

Ninh Thư vô cùng căm ghét Khải, liên tục yêu cầu cô, hắn có tư cách gì, hắn chẳng có tư cách gì hết. 

Tay Khải nắm thật chặt thành nắm đấm, khuôn mặt trở nên vặn vẹo, bước chân vô ý thức tiến hai bước về phía Ninh Thư, nhìn dáng vẻ kia dường như muốn đánh Ninh Thư.

Ninh Thư hơi ngẩng cằm lên, lạnh lùng nhìn Khải, ra tay là tốt nhất, cô muốn kiểm tra xem thực lực của mình thế nào rồi, sớm đã học Võ Tòng đánh hổ rồi.

"Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau nữa, chuyện này là do tôi không đúng." Thiên Giai đưa tay ra chắn trước ngực Khải, rồi thở dài một hơi nói với Ninh Thư: "Chuyện này đợi sau khi hội chợ kết thúc rồi chúng ta nói tiếp." 

Ninh Thư bĩu môi, khoanh tay trước ngực nhìn Thiên Giai, hỏi: "Cô thật sự là thần nữ sao?"

"Hả?" Thiên Giai không hiểu gì nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Vu trong bộ lạc để giữ gìn sự thuần khiết, nên không có bạn lữ, nhưng sứ giả mà thần phái tới lại đùa giỡn tán tỉnh người thú giống đực, mê hoặc bọn họ đến nỗi xoay vòng vòng, bây giờ tay vẫn còn đặt trên ngực của Khải, chà chà..." 

Thiên Giai quay đầu nhìn lại, vội vã rút tay mình về, nói: "Thảo, tôi sợ các người xảy ra xung đột nên mới ngăn Khải lại."

"Ở đây nhiều người như vậy, còn cần người thú giống cái đã có bạn lữ như cô ngăn cản, những người thú khác đều chết cả rồi sao?" Vẻ mặt Ninh Thư vô cùng châm chọc nói.

Thiên Giai thấy ánh mắt của những người thú xung quanh nhìn mình mang theo sự dò xét, tức đến mức nước mắt đều đang đảo quanh: "Không phải cô hận tôi giở trò loại bỏ danh sách của cô sao, vậy cô cứ chế giễu tôi đi." 

Thiên Giai nhào vào trong lòng Thụy, hu hu hu khóc lớn, thấy vậy chỉ làm cho người khác đau lòng, Thụy vừa an ủi Thiên Giai, vừa lạnh lùng nói với Ninh Thư: "Nếu như cô còn tiếp tục gây sự, tôi chỉ có thể đuổi cô ra khỏi bộ lạc."

Ninh Thư vỗ vỗ ngực: "Tôi lại sợ quá, anh đuổi tôi ra khỏi bộ lạc đi, không cần nhìn thấy đám người đáng ghét như các người cũng tốt."

"Thần nữ, là thần nữ của mọi người, e rằng thần nữ không chỉ có một người bạn lữ thôi đâu nhỉ, có lẽ các người có phúc rồi." Ngón tay Ninh Thư chỉ vào những người thú giống đực này. 

Thật muốn giết hết những người đàn ông này, loại đàn ông này thực sự vô cùng ghê tởm.

"Đủ rồi, rốt cuộc cô muốn thế nào?" Thiên Giai đang vùi ở trong ngực Thụy xoay đầu lại nhìn Ninh Thư, trên mặt của cô ta mang theo vệt nước mắt, tươi mát mà mê người, châm chọc nói: "Thảo, cô phỉ báng tôi như thế, không phải vì cảm thấy tôi cướp đi bạn lữ của cô sao, cô yên tâm, cả đời này tôi sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với Khải của cô."

Khải nghe thấy lời này sắc mặt lập tức ảm đạm, có điều chuyện này vẫn phải trách Thảo, Thảo càn quấy gây rối như thế. 

Ninh Thư che miệng cười ha ha ha ha giống như gà mẹ già nay lại đẻ được trứng, nhìn sắc mặt vô cùng khó coi của Khải hả hê nói: "Xem đi, cả đời này người ta cũng không cần anh, anh không thể làm một trong những bạn lữ của người ta được rồi."

"Đúng rồi, đã thề là phải tuân thủ đấy, cô là thần nữ, nếu như làm chuyện trái với lời thề, sẽ bị thần xử phạt." Ninh Thư lại cười ha ha ha ha nói với Thiên Giai, bao trùm toàn bộ quảng trường tế bái đều là tiếng cười khó nghe của Ninh Thư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.