Chương trước
Chương sau
Ninh Thư không ngờ sau lưng còn có một người như này đang theo dõi mình, hiển nhiên là đã nhận ra cô.

Lần đầu tiên đối mặt với người làm nhiệm vụ, trong lòng Ninh Thư lại phòng bị cảnh giác hơn là mừng rỡ, hoàn toàn không có cảm giác vui vẻ khi gặp được đồng hương nơi đất khách quê người.

Thu Hân nhìn Ninh Thư nói: "Cơ thể này của tôi đã hiến tặng linh hồn của chính mình, chỉ muốn có được Mạc Tước Phong." 

"Ồ..." Ninh Thư nhíu mày nhìn Thu Hân, trong lòng đột nhiên hiểu ra, trong lòng cô nghi hoặc, quan hệ giữa Mạc Tước Phong và Mạch Đóa Nhi sao có thể tồi tệ như vậy, quả nhiên là có người làm nhiệm vụ này gây khó dễ, khiến tình yêu đích thực của cặp đôi Mạch Đóa Nhi với Mạc Tước Phong xuất hiện vấn đề.

Ninh Thư đột nhiên hỏi: "Buổi tối hôm tổ chức bữa tiệc là cô ở chung với Mạc Tước Phong à."

"Đương nhiên, thay thế nữ chính ở chung với nam chính, đây là thời gian tốt nhất để tiến công nam chính, nhưng tôi không ngờ rằng, Mạch Đóa Nhi căn bản không tới." Thu Hân vén tóc của mình, nở nụ cười với Ninh Thư, nụ cười của cô ta dưới tia khúc xạ của ánh mặt trời vô cùng thuần khiết và xinh đẹp, dường như so với Mạch Đóa Nhi còn càng thêm thuần khiết, càng thêm mỹ lệ, giống như thiên sứ hạ phàm vậy. 

Ninh Thư cảm thấy ngay cả một đứa con gái như mình cũng bị cô ta mê hoặc, mị lực của cô ta thật sự rất lớn.

"Tiến công nam chính?" Ninh Thư tựa như hơi nghi hoặc.

"Đương nhiên." Thu Hân vươn tay muốn vỗ bả vai Ninh Thư, nhưng Ninh Thư lại lui về sau một bước, khiến tay Thu Hân lúng túng ngừng trong không trung, Thu Hân cũng không để ý, thu tay mình về. 

"Không gì có thể khiến nữ chính càng thêm đau lòng tuyệt vọng hơn việc cướp đi người đàn ông của nữ chính, cướp đi mọi thứ của nữ chính, hơn nữa tôi thích loại nhiệm vụ như này, chỉ cần tiến công một người đàn ông mạnh mẽ, là nhiệm vụ của mình có thể hoàn thành một cách thuận lợi." Thu Hân vừa cười vừa nói.

Ninh Thư ồ một tiếng, mục tiêu của hai người bọn họ đều là Mạch Đóa Nhi, hiện tại Mạch Đóa Nhi như vậy là kết quả do cả hai phía.

"Tiến công đàn ông, nếu như người đàn ông này yêu cô thì sao?" Ninh Thư hỏi. 

Thu Hân không quan tâm lắm nói: "Tôi là người làm nhiệm vụ, những chuyện tôi làm chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, nếu như người trong nhiệm vụ yêu tôi, cũng không thể ngăn cản bước chân của tôi."

Ninh Thư:...

Đến khi nhiệm vụ hoàn thành, Thu Hân sẽ rời khỏi thế giới này, như vậy người đàn ông yêu cô ta phải làm sao, ở chung một chỗ với người ủy thác sao? Người làm nhiệm vụ và người ủy thác hoàn toàn không phải cùng một người. 

Ngay cả người mà mình yêu sâu đậm cũng không biết là người nào, quá bi thương mà.

Có điều mỗi người đều có cách sống của riêng mình, người làm nhiệm vụ cũng có cách của riêng họ, dù sao thì Ninh Thư cũng không làm được loại chuyện như vậy, dốc hết sức khiến một người khác thích mình, sau đó lợi dụng người này thay mình hoàn thành nhiệm vụ.

Ninh Thư cảm thấy không bằng dùng chính nắm đấm của mình, bớt lo nghĩ tiết kiệm sức lực còn không cần gánh vác món nợ tình cảm. 

"Cẩn thận khi đùa với lửa." Ninh Thư còn nói thêm: "Mạch Đóa Nhi biến thành bộ dạng như vậy đều là chủ ý của cô sao?"

"Tôi làm việc luôn thích một phát trúng đích, phong cách làm việc của cô khiến tôi thấy rất chướng mắt, cứ như vậy dẫn Mạch Đóa Nhi đi thử vai, đóng phim, thật không biết có phải cô đang giúp cô ta hay không nữa, cô phải biết rằng, nữ chính càng bi thảm, điểm tích lũy của chúng ta càng cao." Giống như Ninh Thư không quá quan tâm đến Thu Hân, Thu Hân cũng không thích Ninh Thư.

Thu Hân chế nhạo nói: "Nhìn dáng vẻ của cô, thật sự đã coi mình là quản lý của cô ta rồi, chẳng khác gì một bà bảo mẫu." 

Ninh Thư không nói gì, chẳng lẽ muốn cô công khai đối phó Mạch Đóa Nhi sao? Cô không thể táo bạo làm ra chuyện gây hại đến nghệ sĩ của công ty như vậy, hơn nữa phải giữ vững công việc của nguyên chủ.

Nguyên chủ Trần Hi bởi vì bị Mạc Tước Phong chèn ép gây khó dễ, toàn bộ giới giải trí không có một công ty nào nhận cô, cô không có công việc, không thể tiếp tục làm quản lý được nữa, nên không nhịn nổi cơn giận muốn trả thù Mạch Đóa Nhi, mới tung tin nói Mạch Đóa Nhi được người bao nuôi.

Cuối cùng bị côn đồ giết chết. 

Cho nên công việc này đối với nguyên chủ mà nói vô cùng quan trọng, tất cả bi kịch đều bắt đầu từ khi mất công việc mà ra.

Lẽ nào cô lại bất chấp tất cả để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng khi nguyên chủ trở lại, thấy mình vẫn không tìm được công việc, vậy linh hồn mà cô ấy hiến tặng chẳng phải uổng công vô ích sao.

Nên Ninh Thư mới tận lực làm công việc này, cho dù lúng ta lúng túng. 

Đối với lời châm chọc của Thu Hân, Ninh Thư cũng không để bụng.

"Đúng rồi, cô nói nữ chính càng bi thảm, điểm tích lũy của chúng ta càng cao sao?" Ninh Thư hỏi Thu Hân.

"Đương nhiên, người ủy thác đều là người từng bị nhân vật chính làm hại, nhân vật chính càng bi thảm, điểm tích lũy của chúng ta tất nhiên sẽ càng cao." Thu Hân vừa cười vừa nói, lộ ra hàm răng trắng tinh. 

Ninh Thư nhíu mày, lại nói: "Nhưng sự việc làm quá mức, khiến nhân vật chính oán hận không cam lòng, cũng hiến tặng linh hồn của mình yêu cầu phản công thì sao?"

Ninh Thư đã từng nhìn thấy thế giới có rất nhiều lỗ thủng, tối tăm không ánh sáng sắp bị hủy diệt ở sát biên giới của biển quy luật, vật hi sinh sinh ra oán khí có hại đối với quy luật của trời đất, vậy thì sự thương tổn của nhân vật chính trên người mang số kiếp gây ra đối với quy luật trời đất sẽ càng lớn!

Mọi người gặp chút chuyện ấm ức, đều đi hiến tặng linh hồn của mình để phản công, không phải sẽ dẫn đến thiên hạ đại loạn sao? 

"Làm như vậy sẽ tổn thương đến thế giới." Ninh Thư nói với Thu Hân.

"Ha ha ha ha..." Thu Hân cười đến gãy lưng rồi, một tay ôm lấy bụng của mình, đầu ngón tay chỉ vào Ninh Thư, cười đến mức chảy cả nước mắt, khiến Ninh Thư thực sự không hiểu ra làm sao.

"Cô cười cái gì?" Ninh Thư cau mày không vui hỏi, cô nói câu gì buồn cười lắm sao? Cô chỉ nói ra những hiểu biết của mình mà thôi. 

Cười cái con khỉ!

Thu Hân lau nước mắt lúc nãy cười chảy ra ở khóe mắt của mình, lạnh nhạt nói: "Cô đúng thật là thánh mẫu."

"Tôi thánh mẫu?" Ngón tay Ninh Thư chỉ vào mũi của mình, kinh ngạc hỏi: "Tôi thánh mẫu chỗ nào?" 

"Chúng ta chỉ là người làm nhiệm vụ được bữa sớm lo bữa tối, thậm chí trong quá trình làm nhiệm vụ xảy ra bất trắc liền bị tiêu tan hoàn toàn, cô lại muốn cứu vớt thế giới, như thế không phải gọi là thánh mẫu sao? Chúng ta là người làm nhiệm vụ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được, còn về những chuyện khác, căn bản không cần quan tâm."

Thu Hân châm chọc Ninh Thư nói: "Người làm nhiệm vụ như cô, căn bản không thể tiến xa được."

"Bái bai." Nếu như nói trước kia Thu Hân còn có chút hứng thú với Ninh Thư, thì hiện tại không còn một chút nào, một người làm nhiệm vụ nói năng rỗng tuếch mà thôi, căn bản không cần để ý. 

Ninh Thư nhìn bóng lưng Thu Hân, trong lòng hỏi 2333: "Những chuyện chúng ta làm không phải là để tu bổ thế giới sao?"

"Đúng là như vậy, Ninh Thư, cô không cần để ý, trình độ của cô cao hơn cô ta rất nhiều, có lẽ là do cô đã đi qua biển quy luật, những thế giới này giống như người, bọn họ ngã bệnh, không thể thông qua quy luật tự lành để chữa trị, cho nên cần trị liệu, không có nhân tài nhìn xa trông rộng sẽ không đi xa được." 2333 an ủi Ninh Thư.

Ninh Thư nhún vai, cô mới không thèm quan tâm ý nghĩ của người khác. 

"Nếu như sự việc quá trớn, có làm cho những người khác cũng dâng ra linh hồn của mình để phản công không? Nếu như lại có người phản công, như vậy việc ta làm thay Trần Hi sẽ bị thất bại sao." Trong lòng Ninh Thư vô cùng nghi hoặc.

Nếu vật hi sinh vô tội có thể dâng ra linh hồn để phản công, vậy thì nhân vật chính cũng có thể.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.