Chương trước
Chương sau
Nữ ăn mày?

Sắc mặt Mạch Đóa Nhi hơi cứng ngắc, sao lại là ăn mày chứ.

Mạch Đóa Nhi suy cho cùng cũng là một cô bé, ngoài miệng nói ngoại trừ nhân vật khoe thân, bất luận là nhân vật gì khác cũng có thể nhận, nhưng thật sự kêu cô ta diễn tên ăn mày, trong lòng vẫn không chấp nhận được. 

Mạch Đóa Nhi nhìn về phía Ninh Thư, Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Nếu em không muốn diễn thì thôi, chúng ta đi đến phim trường khác xem, có nhân vật gì thích hợp không."

"Em vốn là người mới, đi từng bước một cho vững như vậy, nếu em thực sự muốn làm một diễn viên, những nhân vật tầm thường này có thể rèn đúc kỹ năng diễn xuất của em." Ninh Thư tựa như thực sự thay Mạch Đóa Nhi suy nghĩ.

Mạch Đóa Nhi cắn môi một cái, kiên định nói với Ninh Thư: "Em biết rồi chị Trần." 

Mạch Đóa Nhi đồng ý diễn ăn mày xong thì có thợ trang điểm qua hoá trang cho cô ta, bảo Mạch Đóa Nhi cởi váy trắng trên người, đổi sang y phục bẩn thỉu rách rưới, mái tóc mềm mượt bị biến thành mất trật tự không chịu nổi, hơn nữa trên đầu còn dính đồ bẩn, gương mặt đầy vẻ đen đúa hôi hám, căn bản không nhìn ra đây là ai.

Nhìn chính mình trong gương, Mạch Đóa Nhi gần như muốn tan vỡ, tại sao lại là dáng vẻ như vậy, nhất là khi Mạch Đóa Nhi nhìn thấy nhân vật nữ chính trong bộ phim này, mặc đồ cổ trang xinh đẹp, tóc dài phấp phới, đẹp không gì sánh được, quả thực khác nhau một trời một vực với mình, khiến lòng Mạch Đóa Nhi bỗng thấy chua xót.

Mạch Đóa Nhi nhìn người quản lý cách đó không xa đang mỉm cười nhìn mình, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị diễn cho tốt, dựa vào cố gắng của mình, nhất định có thể trở thành diễn viên, mặc đồ xinh đẹp để diễn. 

Nhất định sẽ khiến người quản lý tìm nhân vật thật kĩ cho cô ta.

Nhân vật của Mạch Đóa Nhi kỳ thực có khá nhiều đất diễn, chính là xin ăn nhân vật nữ chính trong bộ phim này, nhân vật nữ chính lấy lương khô trên người mình cho cô ta.

Mạch Đóa Nhi tổng cộng chỉ có hai lời thoại: "Cầu xin tiểu thư cho chút gì ăn đi mà." "Đa tạ tiểu thư." 

Lần đầu tiên diễn xuất Mạch Đóa Nhi rất khẩn trương cũng rất hưng phấn, đứng bên cạnh Ninh Thư, Ninh Thư cũng có thể cảm nhận được thân thể của cô ta đang khẽ run, Ninh Thư an ủi cô ta: "Không sao đâu, diễn cho tốt là được."

Đến phiên Mạch Đóa Nhi, trợ lý trường quay qua gọi Mạch Đóa Nhi, bảo Mạch Đóa Nhi ngủ ở ven đường, sau đó sẽ chờ nhân vật nữ chính qua đây.

Thân thể Mạch Đóa Nhi cứng đờ, tư thế nằm dưới đất cũng cứng đờ, hơn nữa xung quanh rất nhiều người, bụi đất lúc đi đường khiến Mạch Đóa Nhi không hít thở nổi. 

"Tên ăn mày kia, mềm người ra chút, cô bây giờ là đang đói bụng đến mức không còn tí sức lực nào." Đạo diễn cầm loa hô lên với Mạch Đóa Nhi.

Thân thể Mạch Đóa Nhi trở nên càng thêm căng cứng, nằm trên mặt đất không khác gì một miếng gỗ, làm đạo diễn tức chết đi được, trực tiếp bảo Mạch Đóa Nhi đưa lưng về phía màn ảnh, như vậy thì tốt hơn nhiều.

Ninh Thư ở bên cạnh nhìn, nếu là như vậy, hai câu lời thoại của Mạch Đóa Nhi cũng không có nữa. 

Lúc đạo diễn kêu bắt đầu, Mạch Đóa Nhi vẫn nằm trên mặt đất, nghe thấy giọng của đạo diễn, đầu ong ong vang lên, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, không dám nhúc nhích.

Nhân vật nữ chính đứng trước mặt Mạch Đóa Nhi, ngoài miệng nói rằng: "Người này thật đáng thương." Nói xong thì đặt lương khô trên người mình vào trong cái bát bể trước mặt Mạch Đóa Nhi, nhân vật nữ chính thấy người nằm trên đất không có phản ứng gì, vươn tay đẩy Mạch Đóa Nhi hoá trang thành ăn mày một cái, hỏi: "Ngươi không sao chứ, hiện tại có đồ ăn rồi."

"Cắt cắt cắt cắt..." Đạo diễn cầm loa tức điên lên hô, vừa nghe thấy giọng của đạo diễn, thân thể Mạch Đóa Nhi run lên, vội vã bò dậy từ dưới đất xin lỗi đạo diễn: "Xin... Xin lỗi, đều là lỗi của tôi." 

"Cô bây giờ là tên ăn mày, đã đói bụng nhiều ngày, phản ứng đầu tiên khi thấy thức ăn chính là túm lấy ăn ngấu nghiến, cô sao không có tí phản ứng nào hả, rốt cuộc cô có biết đóng phim không, bất kỳ một vai quần chúng nào cũng làm tốt hơn cô." Đạo diễn sẽ không bởi vì Mạch Đóa Nhi là nữ mà khách khí, hơn nữa bây giờ Mạch Đóa Nhi toàn thân bẩn thỉu, trên mặt đều là bụi, căn bản không nhìn ra là người, càng đừng nói tới việc thương tiếc.

Mạch Đóa Nhi bị đạo diễn giáo huấn nên toàn thân đổ mồ hôi lạnh, trong lòng rất ấm ức, suýt nữa là khóc lên.

Ninh Thư đi tới nói rằng: "Đạo diễn, nghệ sĩ của tôi gây phiền phức cho ông, xin hãy cho cô ấy một cơ hội nữa, lúc trước còn chưa nắm bắt được tình huống." 

Đạo diễn hừ một tiếng: "Tiếp tục từ chỗ vừa nãy bắt đầu đi."

Nữ nhân vật chính đặt lương khô vào bát trước mặt Mạch Đóa Nhi, Mạch Đóa Nhi cứng ngắc xoay người qua, cầm lương khô trong bát lên, Mạch Đóa Nhi cũng không biết lương khô này làm bằng gì, lại còn đặt trong cái bát bẩn như vậy, Mạch Đóa Nhi cực kỳ do dự cắn một miếng lương khô, suýt nữa thì ói ra.

"Cắt cắt cắt..." Giọng đạo diễn lại gào lên, chỉ vào Mạch Đóa Nhi hô: "Ăn miếng lớn vào, ăn như trâu bò ăn, cô tỏ vẻ thế làm gì, trợ lý trường quay, người này không được, thay người." 

Mạch Đóa Nhi chua xót, thiếu chút nữa khóc lên, tội nghiệp nhìn về phía Ninh Thư, Ninh Thư lạnh nhạt, xoay đầu lại nói với đạo diễn: "Đạo diễn, một lần cuối cùng, nếu như lần này không được nữa, đạo diễn hãy bỏ cô ấy đi."

Sắc mặt đạo diễn cực kỳ kém, mắt chỉ thấy vẻ hung ác: "Tôi chưa từng thấy người nào ngu xuẩn như vậy, ngu như lợn."

Làm lại một lần nữa, Mạch Đóa Nhi bất chấp tất cả mà nhét đồ vào miệng, thậm chí cảm thấy hàm răng của mình bị cát mắc vào. 

Lần này đạo diễn miễn cưỡng cho qua, nghe thấy đạo diễn hô qua, Mạch Đóa Nhi phun hết các thứ trong miệng ra, nước mắt chợt rơi xuống, trong lòng rất khó chịu, vô cùng khổ sở.

Nhìn thấy nữ nhân vật chính ăn mặc xinh đẹp đi qua trước mặt cô ta, Mạch Đóa Nhi cảm thấy có thứ gì nghẹn trong lòng muốn ngoi lên.

Ninh Thư đi tới nâng Mạch Đóa Nhi dậy, nói: "Đi thay quần áo, ngày hôm nay cũng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt." 

Ninh Thư nhìn bụi lẫn vào nước mắt trên mặt Mạch Đóa Nhi, gương mặt quả thực không nhìn nổi, Ninh Thư rút giấy ra để Mạch Đóa Nhi lau mặt cho sạch.

"Chị Trần, chị nói có phải em rất vô dụng không?" Chuyện hôm nay mang đến đả kích rất lớn cho Mạch Đóa Nhi, cô ta coi việc làm diễn viên là lý tưởng của mình, cũng cho là mình có thiên phú, nhưng bây giờ cô ta chỉ muốn khóc.

Ninh Thư chỉ an ủi cô ta: "Từ từ là được." 

Mạch Đóa Nhi đi vào thay quần áo, lúc đi ra một thân váy liền màu trắng, trên váy liền đều có vết tích màu đen, hơn nữa cổ Mạch Đóa Nhi cũng là màu đen, dù sao đóng vai ăn mày một lát, toàn thân đều dơ bẩn.

Ninh Thư lên xe, Mạch Đóa Nhi theo lên xe, vừa lên xe, Mạch Đóa Nhi bỗng khóc lên.

Mới thế này đã không chịu nổi, Mạch Đóa Nhi gặp Mạc Tước Phong, ăn nằm với Mạc Tước Phong đang trúng thuốc một lần, về sau con đường ngôi sao liền thẳng tắp, lúc người khác đều khổ sở leo lên từng bước, thì Mạch Đóa Nhi không chịu tí khổ cực nào, Mạc Tước Phong chính là bàn tay vàng của Mạch Đóa Nhi. 

Trần Hi luôn mang theo Mạch Đóa Nhi tham gia các bữa tiệc, chỉ vì không muốn để Mạch Đóa Nhi chịu khổ như vậy, nếu có đạo diễn và người chế tác coi trọng Mạch Đóa Nhi, cảm thấy Mạch Đóa Nhi thích hợp với nhân vật nào đó, có thể để Mạch Đóa Nhi diễn một vai.

Có lẽ tác phong của Trần Hi hơi tiến bộ, nhưng cũng không đến mức không chịu nổi như tú bà bán da bán thịt như Mạch Đóa Nhi nói, chí ít Trần Hi không để cho các nữ nghệ sĩ dưới tay mình bò lên giường người khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.