Chương trước
Chương sau
Tiểu hồ ly cũng không muốn đến chỗ Hoàng hậu, tiểu hồ ly không hề thích Hoàng hậu giả nhân giả nghĩa, bề ngoài đoan trang hiền lành nhưng lại là nữ nhân lòng dạ hiểm độc, nếu không sao tất cả nữ nhân trong hậu cung này chỉ có cô có con, những nữ nhân khác thì không.

Trước khi xuyên không tiểu hồ ly xem không ít tiểu thuyết, cảm thấy chắc chắn Hoàng hậu đã dùng thứ gì đó để có thể mang thai.

Cái chết của chó nhỏ, tiểu hồ ly rất áy náy, dù sao nó cũng rất thích đứa bé trắng trẻo đáng yêu Hoắc Thừa Vọng này, có cảm giác như trêu chọc Hoắc Khanh phiên bản nhỏ, rất đáng yêu.

Hôm nay nó qua đây để xin lỗi Hoắc Thừa Vọng, nhưng Hoắc Thừa Vọng lại không để ý đến nó, sau đó Hoàng hậu lại tới, trong lòng tiểu hồ ly rất không thoải mái.

Trước kia Hoắc Thừa Vọng rất thích nó, hiện tại lại không để ý tới nó, tiểu hồ ly nhảy từ trên bàn xuống, chạy mất tăm.

Ninh Thư nhíu mày, hỏi: “Tiểu hồ ly tới tìm con chơi?”

“Cô cô, con tiểu hồ ly rất lợi hại, nó có thể viết chữ.” Tiêu Thanh Dương đưa tờ giấy cho Ninh Thư, Ninh Thư vừa nhìn đã thấy phía trên có ba chữ “xin lỗi nhé” cong vẹo, xấu miễn bàn viết bằng móng vuốt.

“Quả thực rất thông minh, nếu không thông minh phụ hoàng cũng sẽ không sủng ái nó như vậy.” Ninh Thư vứt tờ giấy đi, không để ý lắm, nói.

Hoắc Thừa Vọng ngẩng đầu nhìn Ninh Thư: “Mẫu hậu, vì sao phụ hoàng lại thích một con hồ ly mà không thích nhi thần, nhi thần ghét hồ ly, nó hại chết chó của nhi thần, nhi thần là con trai phụ hoàng, vì sao phụ hoàng không thích nhi thần.”

Uầy, uầy... Ninh Thư đột nhiên không biết trả lời Hoắc Thừa Vọng như thế nào, lẽ nào nói cho Hoắc Thừa Vọng nghe con không phải do nữ nhân phụ hoàng yêu mến sinh ra, dĩ nhiên là không thích, có lẽ trái tim Hoắc Thừa Vọng sẽ rỉ máu mất.

Ninh Thư ngồi xổm xuống, đặt tay lên vai Hoắc Thừa Vọng, nhìn đôi mắt long lanh của Hoắc Thừa Vọng, nghiêm túc nói: “Thừa Vọng, mẫu hậu đã nói, phụ hoàng con là đế vương, đừng mong có được tình cảm của đế vương.”

“Thanh Dương, đến phòng ăn lấy điểm tâm qua đây.” Ninh Thư đẩy Tiêu Thanh Dương ra, Tiêu Thanh Dương lập tức đi tìm thức ăn.

Ninh Thư và Hoắc Thừa Vọng ngồi trên ghế, Ninh Thư nhìn Hoắc Thừa Vọng hỏi: “Thừa Vọng, con cảm thấy làm đế vương quan trọng nhất là cái gì?”

“Nhi thần không biết.” Hoắc Thừa Vọng nhìn Ninh Thư, đôi mắt long lanh.

Ninh Thư cười rồi lại hỏi: “Thừa Vọng, con cảm thấy đế vương nên như thế nào, tam cung lục viện? Hô mưa gọi gió ư?”

“Đế vương được muôn dân kính lạy.” Hoắc Thừa Vọng nói.

Ninh Thư nhéo mặt Hoắc Thừa Vọng, nói: “Đúng, đế vương được muôn dân kính lạy, làm đế vương quan trọng nhất chính là trách nhiệm, bách tính nuôi toàn bộ Hoàng tộc, mà trách nhiệm của đế vương chính là khiến bách tính thiên hạ sống tốt hơn.”

Hoắc Thừa Vọng nửa hiểu nửa không gật đầu, Ninh Thư biết Hoắc Thừa Vọng không thể hiểu những đạo lý lớn lao này, hỏi Hoắc Thừa Vọng: “Thừa Vọng muốn trở thành đế vương không? Trở thành đế vương muôn dân kính lạy ca tụng không?”

“Muốn, nhi thần muốn trở thành hoàng đế, nhi thần muốn trở thành đế vương thay thế phụ hoàng, nhi thần muốn bảo vệ mẫu hậu, bảo vệ những thứ mà nhi thần quan tâm.” Hoắc Thừa Vọng nắm chặt tay, sắc mặt đỏ bừng.

“Làm đế vương, không thể có đồ đạc yêu thích hay quan tâm, mà bây giờ phụ hoàng con cũng đang rất yêu thích vật gì đó, khiến người mất hết cảnh giác và bình tĩnh.” Ninh Thư nhìn Hoắc Thừa Vọng hỏi: “Con cảm thấy hiện tại phụ hoàng như thế nào.”

Hoắc Thừa Vọng cắn môi, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Hơi giống hôn quân.”

Ninh Thư ừ một tiếng, nói sang chuyện khác: “Về sau trong phòng hãy để bẫy kẹp chuột, bình thường tiểu hồ ly chạy khắp nơi, nói không chừng lời chúng ta nói vừa rồi tiểu hồ ly cũng nghe thấy.”

Ninh Thư cốc nhẹ đầu Hoắc Thừa Vọng: “Tự nghĩ cách đối phó với tiểu hồ ly, để nó không thể cáo trạng với phụ hoàng con, để nó có nỗi khổ cũng không nói được, Thừa Vọng, tự nghĩ cách báo thù cho chó con đi.”

“Nhi thần đã rõ.” Hoắc Thừa Vọng gật đầu, ánh mắt trầm lặng.

Buổi tối, Hoắc Khanh đến cung của Huyên quý phi, lúc này tiểu hồ ly cũng không tức giận nữa, ngoan ngoãn chờ Hoắc Khanh trở về trong Ngự thư phòng, tiểu hồ ly biết thân thể Huyên hoàng quý phi không thể thị tẩm, mới cực kỳ hào phóng cho Hoắc Khanh đi.

Nói về chuyện Huyên quý phi trở thành Huyên hoàng quý phi, tiểu hồ ly còn hoài nghi đối phương biết con mình khó giữ được nên mới đổ lên đầu nó, nó chỉ nhẹ va một cái mà đã sảy thai.

Lòng dạ đàn bà trong hậu cung thật độc ác.

Hoắc Khanh đến cung Huyên quý phi ngồi một lúc rồi đi, lúc đi thân thiết nói mấy câu lấy lòng Huyên hoàng quý phi.

Từ đầu đến cuối, gương mặt Huyên hoàng quý phi đều lạnh nhạt, Hoắc Khanh cũng không để ý, chỉ cho là Huyên hoàng quý phi quá thương tâm, hơn nữa còn vì tiểu hồ ly, Hoắc Khanh cho rằng mình đã bồi thường cho nàng, cho nàng thân phận Hoàng quý phi cao quý.

Huyên hoàng quý phi nhìn bóng lưng Hoắc Khanh, cắn môi, tay nắm chặt chăn, thân thể run lên.

“Nương nương, nên uống thuốc rồi.” Thị nữ bưng thuốc đến.

Huyên hoàng quý phi lạnh lùng, lấy chén thuốc một hơi uống hết, tức giận vứt chén thuốc xuống đất, một tiếng choang vang lên, mảnh vỡ bắn tung tóe.

Con súc sinh đáng chết!

Hoắc Khanh ra khỏi cung Huyên hoàng quý phi lại đến cung của Ninh Thư, Ninh Thư thấy Hoắc Khanh thì hơi kinh ngạc một chút, không ân ân ái ái với tiểu hồ ly, đến đây làm cái gì.

“Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng.” Ninh Thư cúi người hành lễ, trên mặt mang theo nụ cười, tựa như rất vui khi Hoắc Khanh đến.

Hoắc Khanh thấy nụ cười trên mặt Ninh Thư, trong lòng bỗng có chút chán ngán, có chút hối hận vì đã tới, tiểu hồ ly mà biết hắn tới đây lại giận cho xem.

“Nàng là Hoàng hậu, chuyện trong hậu cung cần để ý nhiều một chút, Hoàng quý phi mới sinh non, quan tâm một chút.” Hoắc Khanh nói hai câu, rồi lấy lý do có tấu chương phải phê duyệt chạy mất.

Ninh Thư suýt nữa thì nôn vào mặt Hoắc Khanh, từ trước tới nay chưa từng gặp qua nam nhân nào ác tâm như vậy, coi bà đây là quản gia, sau đó các người thì ân ân ái ái, sống tiêu diêu tự tại, giao luôn nữ nhân sảy thai cho cô, đúng thật là!

Cô cũng không thể hành thích vua.

Hoắc Khanh trở lại Ngự thư phòng, thấy tiểu hồ ly đang đợi mình, trong lòng Hoắc Khanh vô cùng ấm áp, cảm giác trong hoàng cung lạnh lẽo này chỉ có mình tiểu hồ ly là đặc biệt, mang đến màu sắc tươi sáng cho cuộc sống hiu quạnh của hắn.

Hoắc Khanh cam tâm tình nguyện sủng ái tiểu hồ ly, dâng tất cả mọi thứ đến trước mặt tiểu hồ ly.

Hoắc Khanh ôm lấy tiểu hồ ly, đối mặt với nó, tự lẩm bẩm: “Nếu em là người thì tốt biết bao.”

Tiểu hồ ly lè lưỡi liếm gò má Hoắc Khanh, nó cũng muốn làm người, thế nhưng đại thần xuyên không lại khiến nó thành hồ ly, nó cũng không muốn cái thân thể hồ ly này.

“Hồ nhi, trẫm nhất định sẽ nghĩ cách.” Hoắc Khanh kiên định nói.

Nhất thời tiểu hồ ly không hiểu lời này của Hoắc Khanh là có ý gì, vẫn kiên định liếm gò má Hoắc Khanh, làn da màu vàng thật là căng, liếm có cảm giác như một loại quả đông lạnh.

Vị thật tuyệt, đặc biệt là môi, nếu hiện tại nó là người thì đã sớm ăn hết không còn sót lại một chút cặn rồi, đáng thương cho nữ nhân háo sắc này, chỉ có thể nhìn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.