Chương trước
Chương sau
Ninh Thư muốn để Tô Mạn Ngọc kiếm ít nước mắt trâu, cô thật sự không muốn ở lại thế giới nhiệm vụ này mãi, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, hơn nữa đều không thể ngủ ngon giấc, tuy rằng có linh hồn châu, nhưng cái nữ quỷ này một ngày còn chưa bị giải quyết, một ngày cũng chưa được sống yên ổn.

"Tôi không cần."

Tô Mạn Ngọc lắc đầu, "Bây giờ tôi đã sợ muốn chết, tôi còn phải thấy cô ta, tôi không cần."

Ninh thư nói: "Bà bà cho tôi một thứ, có thể bắt cô ta, nếu tôi có thể nhìn thấy cô ta, nhất định có thể thu thập cô ta, chẳng lẽ chúng ta cứ sinh hoạt như vậy sao?"

Tô Mạn Ngọcnghĩ nghĩ.

"Bảo tôi đi đâu nước mắt trâu cho cô, để tôi ngẫm biện pháp đã."

Ninh thư gật đầu.

"Cố gắng nhanh lên, kéo càng dài càng không tốt, vạn nhất chúng ta xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ."

Quý Thanh Viễn đưa Lâm Thiển Thiển đi bệnh viện quay lại, nói với Tô Mạn Ngọcnói.

"Tôi muốn đi tìm đạo sĩ tới bắt con quỷ này, Thiển Thiển nhờ cô chăm sóc."

Tô Mạn Ngọc trực tiếp trợn trắng mắt, nói.

"Tôi không chăm sóc được cho Lâm Thiển Thiển, nữ quỷ này xuất quỷ nhập thần, tôi còn chẳng chăm sóc nổi cho mình, tôi chăm sóc Lâm Thiển Thiển thế nào được, về sau nếu Lâm Thiển Thiển xảy ra chuyện gì, anh còn không hận tôi cả đời, tôi không thèm làm loại chuyện tốn công vô ích này, tốt nhất anh nên mang theoLâm Thiển Thiển."

Tô Mạn Ngọc thật sự nói trắng ra, làm Quý Thanh Viễn nhất thời nói không ra lời, Quý Thanh Viễnnói.

"Tôi cũng muốn mang Thiển Thiển đi, nhưng bây giờ thân thể của Thiển Thiển thật sự thực không thoải mái, hơn nữa lúc trước cô bị thương, đêm qua lại nghiêm trọng hơn, căn bản không có cách nào mang theo Thiển Thiển."

Ninh Thư cũng nói "Anh vẫn nên mang theo Lâm Thiển Thiển đi đi."

Nam nữ chủ trên người mang theo may mắn cực đại, cho dù có xảy ra chuyện cũng không nguy hiểm tới tính mạng.

Quý Thanh Viễn vốn muốn tìm Tô Mạn Ngọc chăm sóc Lâm Thiển Thiểnmột chút, Quý Thanh Viễn trong lòng biếtTô Mạn Ngọc thích mình, hẳn sẽ đáp ứng hỗ trợ chăm sóc cho Lâm Thiển Thiển, nhưng không nghĩ Tô Mạn Ngọc cư nhiên từ chối, làm trong lòng Quý Thanh Viễn không thoải mái.

Lại nói hắn vốn dĩ vì cái ký túc xá này, nếu không phảiLâm Thiển Thiển ở cái ký túc xá này, hắn căn bản không thèm quản loại chuyện này.

" Quý Thanh Viễn, anh nên chú ý một chút, nữ quỷ này có ân oán với anh, cô ta muốn giết anh."

Ninh thư cảm thấy các cô trêu chọc nữ quỷ này, là bởi vìLâm Thiển Thiển, mà Lâm Thiển Thiển là bạn gái của Quý Thanh Viễn.

Quý Thanh Viễn nghe thấy Ninh Thư nói như vậy, vốn dĩ một đêm không ngủ sắc mặt đã kém, bây giờ càng thêm khó coi, ánh mắt nhìn Ninh Thư càng thêm sắc bén.

"Cô dựa vào đâu nói như vậy, tôi cùng nữ quỷ này căn bản không có liên quan."

Ninh thư nhún vai, không nói nữa.

Quý Thanh Viễn thấy Tô Mạn Ngọc không chịu giúp mình chăm sóc Lâm Thiển Thiển, bây giờ lại không phải thời cơ tốt nhất đưa Lâm Thiển Thiển về nhà mình.

Quý Thanh Viễn hít sâu một hơi, thần sắc tiều tụy, nói chuyện với Tô Mạn Ngọc có vẻ lãnh đạm hơn.

"Tôi sẽ mang theo Thiển Thiển cùng đi, tiện thể để đạo trưởng xem cơ thể của Thiển Thiển một chút."

Ninh thư hỏi: "Đạo trưởng này là ai giói thiệu cho anh?"

"Ai giới thiệu cho tôi liên quan gì tới cô."

Thái độ Quý Thanh Viễn đối với Ninh Thư rất khinh thường, chất vấn Ninh Thư rất không kiên nhẫn.

Ninh thư không thèm quan tâm, chuyện giữa nam nữ chủ không tới phiên cái nhân vật phụ nhỏ bé như cô quản.

Quý Thanh Viễn vội vội vàng vàng đi, Tô Mạn Ngọc nhìn bóng dáng Quý Thanh Viễn, bĩu môi, tựa hồ sắp khóc.

"Hắn đang giận tôi, sau này có khi là bạn bè cũng không nổi nữa."

Ninh thư khinh thường nhìn cô ấy một cái.

"Cái đức hạnh gì vậy, không có tiền đồ, không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao?"

"Đồ quê mùa như cô thì biết cái gì."

Tô mạn ngọc lật lọng châm chọc.

"Tôi thích Quý Thanh Viễn rất lâu rồi, cô căn bản là không hiểu."

"Khinh."

Ninh thư trực tiếp dựng ngón giữa.

"Cho dù cô có chết đi chăng nữa, người ta cũng không thích cô, cô còn ra vẻ bỉ ôi, ghê tởm."

Tô Mạn Ngọc bị Ninh Thư nói đến tức giận.

"Trang vũ đồng, cô muốn chết có phải hay không."

Ninh thư: "Ha hả đát."

Sau khi Lâm Thiển Thiển đi rồi, ký túc xá cũng chỉ còn hai người Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc, nói đến cũng quái, sau đó nữ quỷ không còn tới quấy rầy các cô.

Tô mạn ngọc cũng cảm thấy kỳ lạ, nói với Ninh Thư.

"Đừng nói là đi tìm Quý Thanh Viễn và Lâm Thiển Thiển nhé."

Ninh thư không thèm để ý một chút nào, nhún vai nói.

"Có lẽ vậy."

Tô Mạn Ngọc lộ ra khuôn mặt u sầu, hiển nhiên đang lo lắng cho Quý Thanh Viễn, Ninh Thư bĩu môi.

"Đừng làm ra cái bộ dạng táo bón này, tôi nhìn ê răng, ghê tởm chết tôi."

"Trang Vũ Đồng, cô không nói lời nào thì cô có thể chết sao."

Tô Mạn Ngọc nổi giận đùng đùng gào lên với Ninh Thư.

"Có thể chết."

"Đúng rồi, người nhà tôi đem nước mắt trâu đưa đến đây, vẫn là ở lò sát sinh bắt được, mất rất nhiều công sức đó."

Trang vũ đồng từ trong bao lấy ra bình thủy tinh nhỏ, bên trong là chất lỏng.

Ninh Thư nhận cái chai, quơ quơ, nói với Tô Mạn Ngọc.

"Không thì chúng ta thử xem, buổi tối thử xem?"

"Thôi, tôi không cần, không cần."

Tô Mạn Ngọc lắc đầu nguầy nguậy, nhìn sẽ có bóng ma tâm lý."

Ninh thư thật ra rất hiếu kì, tới buổi tối thì lau nước mắt trâu lên trên mí mắt, lại mở to mắt nhìn nhìn, tô mạn ngọc tò mò nhìn Ninh Thư hỏi.

"Có thể nhìn thấy sao?"

Ninh thư che miệng, mở to hai mắt nhìn sau lưng Tô Mạn Ngọc, chỉ vào sau lưng cô.

"Sau lưng cô......"

"A......"

Tô mạn ngọc tức khắc sợ tới mức nhảy dựng lên, trốn sau lưng Ninh Thư, hàm răng đều run rẩy.

"Là cái gì, cái gì?"

Ninh thư ha ha cười.

"Lừa cô thôi."

Đôi tay trắng nbuw phấn của Tô Mạn Ngọc tức khắc nện lên người Ninh Thư, rất dùng sức, Ninh Thư lập tức né tránh, đưa cái chai cho cô.

"Tự mình bôi mà xem, miễn lại nói tôi lừa cô."

Tô mạn ngọc do dự một chút, cuối cùng vẫn bôi nước mắt trâu bôi lên mí mắt, nhìn trái nhìn phải.

"Cũng không có cái quỷ gì a."

Ninh thư ghé vào cửa sổ, nói với Tô Mạn Ngọc.

"Đến xem, trong phòng này không có."

Tô mạn ngọc đứng ở cửa sổ, hướng ra phía ngoài nhìn, tức khắc thấy được không ít quỷ hồn du đãng, những quỷ hồn đó vẻ mặt đều dại ra, rất đơn bạc, nhìn như sắp biến mất.

Nhìn những linh hồn này, Ninh Thư không hề ngạc nhiên, đây vốn dĩ là một cái thế giới thần quái, có quỷ hồn cũng rất bình thường, bằng không cũng sẽ không dựng dục ra một viên linh hồn châu.

Nhưng Tô Mạn Ngọc sợ tới mức muốn chết, vội vàng ngồi xổm xuống, vội vàng lau sạch nước mắt trâu trên mí mắt mí mắt, nois với Ninh Thư.

"Chúng ta có phải đi tới địa ngục hay không vậy, tại sao khắp nơi đều có những thứ đó."

"Kỳ thật không cần sợ, chúng ta sinh hoạt ở hai vĩ độ khắc nhau, chúng ta gặp được nữ quỷ nầy là do ảnh hưởng từ trường, cho nên mới sẽ phát sinh những chuyện kì quái này."

"Cũng không biết bọn Quý Thanh Viễn thế nào?"

Tô Mạn Ngọc cũng không sợ hãi như vậy.

Ninh thư lại không lo lắng chút nào, nhìn Tô Mạn Ngọc hỏi.

"Tôi thật không nhìn ra Quý Thanh Viễn có cái gì tốt, bởi vì túi da của hắn sao."

Ninh thư tỏ vẻ, lớn lên đẹp biến thái là tốt sao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.