Edit: Akito
Sau khi chấn trụ mấy tên tiểu lâu la, Ôn Như Họa quay người cầm theo kiếm nhìn Ninh Thư, đưa tay về phía Ninh Thư, lạnh lùng nói: “Biểu muội, lại đây.”
Ta có bệnh ta mới lại đó, Ninh Thư lui về sau một bước, đằng sau chính là sông lớn, đã không có đường lui nữa rồi.
Ôn Như Họa lộ ra hàm răng trắng bóc, cười nhìn Ninh Thư, tựa như đang mê hoặc, “Bạch Cầm Tương, lại đây, ngươi muốn ta đích thân qua đó bắt ngươi?”
“Ngươi đang chờ thị vệ của ngươi?” Ôn Như Họa lạnh lùng nói, “Đợi đến lúc thị vệ của ngươi tới đây, ta đã bắt được ngươi rồi.”
Ôn Như Họa cầm kiếm đi về phía Ninh Thư, Ninh Thư lập tức nói: “Đừng tới đây nha, ngươi bước tới nữa ta sẽ nhảy xuống đấy, ta nhảy thật.”
“Với cái tính cách ham mê hư vinh của ngươi, ngươi sẽ không nỡ chết.” Bước chân Ôn Như Họa không ngừng lại dù chỉ một giây, hiển nhiên hiểu rất rõ Bạch Cầm Tương.
Ninh Thư sắc mặt nôn nóng, nhấc làn váy lên, quát Ôn Như Họa: “Ngươi đừng tới đây, ta… ta nhảy thật.”
Bây giờ Ôn Như Họa không giống trước, không phải là một tên thư sinh đơn độc một mình, hắn có nhiều thủ hạ như thế, hiện tại nàng không đánh nổi Ôn Như Họa.
Ninh Thư cảm thấy chính mình tạo nghiệt, tự tìm đường chết a, nếu như không phải khoác lên lớp da nữ chủ,chỉ sợ cỏ mọc trên mộ đã cao hai thước rồi.
Ai…
“Ôn Như Họa, ta nhảy thật, mệt ghê đó, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi-2/2631797/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.