Chương trước
Chương sau
Edit: Akito

Từ khi tiến vào thế giới này, Ninh Thư không có tự tay động thủ đánh người, thật sự là sức lực của cỗ thân thể này yếu đến đáng thương.

Nhưng hiện tại Ninh Thư kì thực quá ghê tởm Ôn Như Họa, bắn đại bác với một nữ nhân, nhục nhã nữ nhân để đạt được cân bằng trong lòng, ỷ vào Bạch Cầm Tương thực có lỗi với hắn, phản bội hẹn ước, quả thực chính là phế vật.

Coi như là Bạch Cầm Tương chân chính cũng không có gì có lỗi với Ôn Như Họa, Ôn Như Họa cứ níu giữ một lời hứa hẹn, cảm thấy mình là người khổ nhất thiên hạ.

“Nguyệt Lan, ngươi tới, tiểu thư nhà ngươi có hơi mệt.” Ninh Thư cảm giác tay mình đang run lên, dùng sức quá mạnh rồi.

“Làm càn, lớn mật.” Ôn Như Họa bụm khuôn mặt của mình, không thể tin mà nhìn Ninh Thư, “Ngươi cư nhiên dám đánh ta.”

Ninh Thư thổi thổi ngón tay của mình, lạnh lùng nhìn Ôn Như Họa, “Về sau còn dám ở trước mặt ta chít chít oa oa, lão nương sẽ phế ngươi.”

“Bạch Cầm Tương, ta muốn giết ngươi tiện nhân này.” Ôn Như Họa muốn xông vào nhà lấy bảo kiếm, Ninh Thư lạnh lùng nói: “Ngươi khẳng định, bên cạnh ta còn có thị vệ võ công cao cường, chỉ cần ta thổi cái còi này, ngươi còn chưa giết được ta, ngươi đã xuống hoàng tuyền trước rồi.”

Thân thể Ôn Như Họa khựng lại, Ninh Thư đi đến trước mặt Ôn Như Họa, Ôn Như Họa lùi về phía sau hai bước, âm ngoan nhìn Ninh Thư, “Tiện nhân, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Ninh Thư dịu dàng nói với Ôn Như Họa: “Biểu ca, muội muốn ngày mai huynh bắt đầu đọc sách, không nên xem những cuốn sách bất chính kia nữa, tranh thủ thời gian ôn bài, đi khoa khảo a.”

“Ta đã nói rồi, ta sẽ không đi tham gia khoa khảo, còn có ta đọc sách gì mắc mớ gì tới ngươi?” Khuôn mặt Ôn Như Họa tái nhợt nói.

Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Loại sách đó không thể xem nhiều, thẩm du nhiều không tốt cho cơ thể, đã vậy thức ăn biểu ca ăn còn tệ, cứ thẩm du miết như vậy, sớm muộn gì cũng mai một.”

“Ta nghe không hiểu ngươi nói gì, tránh ra, ta muốn vào nhà ngủ.” Ôn Như Họa lạnh giọng nói.

Giọng nói Ninh Thư rất dịu dàng, “Biểu ca, sáng ngày mai Cầm Tương sẽ gọi biểu ca dậy đọc sách nhé, không đọc sách liền đi chết nha.” Ninh Thư giương cái còi trong tay lên.

Ôn Như Họa nhìn thoáng qua cái còi, tức giận đi vào nhà, đóng sầm cửa lại.

Ninh Thư nhếch miệng, nói với Nguyệt Lan: “Chúng ta cũng đi ngủ, buổi tối cảnh giác một chút.”

Ninh Thư đi vào lều, đầu tiên vung chăn lên, nhìn thoáng qua bảo kiếm bên trong chăn, sau đó mới đi ngủ.

Bóng đêm thật sâu, buổi tối mùa hè nơi nơi vang lên âm thanh của con ếch, Ôn Như Họa nằm trên giường lật qua lật lại không ngủ được, vươn tay sờ lên mặt mình, đau đớn hít hà một tiếng, trong lòng thầm hận Bạch Cầm Tương ra tay ngoan độc.

Nữ nhân này luôn ác độc như thế, tiện nữ nhân độc ác.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt Ôn Như Họa đang nằm trên giường, sắc mặt xanh trắng đan xen dưới ánh trăng chiếu rọi tựa như lệ quỷ.

Dữ tợn đáng sợ.

Bộ ngực Ôn Như Họa phập phồng kịch liệt, hiển nhiên là trong lòng cực kỳ tức giận, xoay người từ trên giường ngồi dậy, xuyên qua cửa sổ nhìn về phía cái lều trong sân, trong lòng cuồn cuộn lệ khí.

Xuống giường mang giày, nhẹ chân nhẹ tay mở cửa nhà ra, đi tới phía ngoài lều, nghe thấy tiếng hít thở dài nhỏ bên trong, Ôn Như Họa im lặng cười lạnh một tiếng, ngủ rồi là tốt.

Cẩn thận từng chút một bước vào lều, đi tới bên giường, Ôn Như Họa duỗi tay muốn tháo cái còi trên cổ Ninh Thư xuống, đây là lần đầu tiên Ôn Như Họa làm chuyện như này, căng thẳng ngừng lại hô hấp, tay đang duỗi cũng run rẩy.

Khi sắp thành công rồi, thì một ánh sáng sáng như tuyết xuất hiện trước mắt hắn, thời điểm Ôn Như Họa còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác được một đồ vật lạnh như băng đâm vào bụng mình, tức khắc sự đau đớn thổi quét toàn bộ thân thể.

Ôn Như Họa rên thảm thiết một tiếng, cảm giác đồ vật lạnh băng ngày càng đâm sâu vào thân thể của mình, Ôn Như Họa đau đớn hét lên.

“Tiểu thư, làm sao vậy, sao vậy?” Nguyệt Lan đang ngủ nghe thấy tiếng hét thảm thiết nhảy dựng lên, Ninh Thư lạnh lùng nói: “Thắp đèn lên.”

Ôn Như Họa rên rỉ nằm trên mặt đất, trong lòng vô cùng sợ hãi, nghe thấy giọng nói của Ninh Thư, tức thì suy yếu kêu lên: “Biểu muội, là ta, cứu ta.”

Ninh Thư vờ như không nghe thấy giọng nói của Ôn Như Họa, đợi đến khi Nguyệt Lan châm đèn dầu lên, tựa hồ Ninh Thư mới nhìn thấy Ôn Như Họa trên mặt đất, Ôn Như Họa nằm trong vũng máu, khuôn mặt xanh tím đan xen, hơn nữa mất máu quá nhiều, quả thực một khuôn mặt không có cách nào nhìn.

“A……” Ninh Thư dùng dây thanh có thể phát ra tiếng thét to nhất, trực tiếp đánh vỡ sự tĩnh lặng trong thôn, ngay sau đó chó trong thôn đều sủa, ban đêm yên tĩnh bắt đầu xao động.

“Biểu ca, sao lại là huynh, biểu ca huynh làm sao vậy, huynh đừng làm muội sợ a.” Ninh Thư khiến mình cố nặn ra hai giọt nước mắt, bộ dạng muốn chạm vào Ôn Như Họa nhưng lại không dám, Ninh Thư rất sợ bị dính một tay máu.

“Biểu ca, thực xin lỗi, muội tưởng là ăn trộm, biểu ca làm sao bây giờ a.” Thoạt nhìn Ninh Thư rất hoang mang lo sợ.

Trong lòng Ôn Như Họa sợ hãi lại phẫn nộ, cảm thấy sinh mạng của mình đều muốn xói mòn theo dòng máu rồi, lại nghe thấy tên đầu sỏ gây tội này cư nhiên chỉ biết bô bô nói chuyện, hoàn toàn không có một chút hành động thực tế, khiến lòng Ôn Như Họa hận đến muốn chết.

“Đi mời đại phu.” Ôn Như Họa suy yếu nói, môi đã bắt đầu tím tái.

Ninh Thư lập tức nói: “Được được, biểu ca huynh chờ, vậy để muội đi tìm đại phu.”

“Trong sân có thảo dược cầm máu, ngươi đi hái.” Ôn Như Họa phế đi sức lực rất lớn mới nói xong câu này.

Ninh Thư tựa hồ hoang mang lo sợ, hỏi Ôn Như Họa: “Biểu ca, vậy muội đi mời đại phu trước hay là đi hái thảo dược cho huynh trước, biểu ca muội không biết thảo dược, thảo dược kia có hình dạng ra sao, vạn nhất hái nhầm thảo dược giúp máu lưu thông, biểu ca sẽ chảy máu nhanh hơn nữa.”

Ôn Như Họa thật muốn cho tiện nữ nhân này đi chết.

“Mỹ nhân, xảy ra chuyện gì vậy, thật xa liền nghe được thanh âm hào hùng của ngươi.” Hà Đại Hoa đi tới, sau lưng còn có một ít thôn dân đi theo.

Ninh Thư lập tức nói: “Các ngươi mau tới xem biểu ca một chút, biểu ca hắn xảy ra chuyện.”

Hà Đại Hoa nhìn thoáng qua bên trong lều vải, phân phó thôn dân bên cạnh, “Ngươi đi tìm đại phu, các ngươi tới đỡ Ôn tiên sinh lên giường.”

“Trước vịn ta đi lấy thảo dược.” Ôn Như Họa khó khăn nói, Hà Đại Hoa nhàn nhạt nói: “Các ngươi đỡ hắn đi lấy thảo dược.”

Ôn Như Họa cầm thảo dược, Ninh Thư lấy qua bỏ vào miệng nhai nhuyễn sau đó đắp trên miệng vết thương của Ôn Như Họa, Nguyệt Lan cũng theo nhai thảo dược, khuôn mặt của Nguyệt Lan nhăn nhó vì đắng.

Đối với sinh tử của Ôn Như Họa Hà Đại Hoa tựa hồ không quá quan tâm, nhướng đôi lông mày giống như sâu róm, hỏi: “Sao hắn lại bị thương ở trong lều của ngươi.”

Trên mặt Ninh Thư lộ vẻ bất an cùng áy náy, nói với Hà Đại Hoa: “Không phải ta cố ý đâu, chỉ là nửa đêm biểu ca đến lều của ta và thị nữ, ta nghe có tiếng động tưởng là kẻ xấu ăn trộm, sau đó liền móc ta bảo kiếm hộ thân.”

“Chậc chậc chậc …” Hà Đại Hoa chậc lưỡi, “Khuya khoắt đến khuê phòng của nữ tử, còn không phải có lòng xấu, chính nhân quân tử sẽ làm như vậy, ngày thường quảng cáo rùm beng mình là hậu duệ của chính nhân quân tử, có phong thái người quân tử, giống như hái hoa tặc vậy, còn là quân tử, chắc coi mắt ta mù a.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.