Chương trước
Chương sau
Edit: Akito

Không riêng gì Tư Đồ Kình Vũ trở nên ân cần đối với Ninh Thư, mà ngay cả Lạc Quân Diễm cũng mỗi ngày đến phủ Thừa Tướng tặng đồ, tất cả đều là một ít trân bảo, đều là đồ chơi đáng giá.

Trong lòng Ninh Thư càng thêm nghi ngờ, hai người kia là đang theo đuổi nàng, Ninh Thư bụm mặt tâm nhộn nhạo lên, không nghĩ tới giá trị mị lực không đến năm điểm, đột nhiên có một ngày lại được người khác theo đuổi, thời điểm làm pháo hôi cũng không có loại đãi ngộ này.

Nhưng rất nhanh Ninh Thư liền không nhộn nhạo nổi nữa, ám vệ trực tiếp nói với Ninh Thư: “Hai tên này đang đánh cược, xem tiểu thư sẽ yêu ai, đừng hỏi ta như thế nào biết, đơn giản ta chính là biết, được rồi, là ta nghe lén được.”

Ninh Thư cảm giác tâm quá nghẹn, nói nửa ngày thì ra là Tư Đồ Kình Vũ và Lạc Quân Diễm đánh cược, ai có thể lấy được tâm mỹ nhân, mỹ nhân liền về bên người đó.

Ninh Thư: …

Quả nhiên là cho không đổi được ăn phân.

Nàng mẹ nó còn tưởng rằng mình trở nên có mị lực đây này, chỉ là khoác lên lớp da của nữ chủ, hoàn toàn dựa vào lực hấp dẫn giữa nam chủ nữ chủ, cùng giá trị mị lực của nàng không có sợi len quan hệ a.

Hiện tại Lạc Quân Diễm lại đang đi dạo ở trước mặt nàng.

Ninh Thư yên lặng mà nhìn Lạc Quân Diễm trước mặt, vẻ mặt biểu tình tổng tài bá đạo, nhìn thấy làm Ninh Thư đau trứng không thôi.

“Nữ nhân, đi cùng bổn vương đi, bổn vương có thể cho ngươi thân phận cao quý, sinh hoạt càng thêm giàu có.” Lạc Quân Diễm hướng Ninh Thư vươn tay, “Bổn vương sẽ yêu thương ngươi thật tốt.”

“Nghe nói trong phủ của Vương gia có trên ba mươi thị thiếp, tiểu nữ tử đi đến vương phủ, này đó thị thiếp còn không ăn sạch tiểu nữ tử?” Trên mặt Ninh Thư lộ ra biểu tình hoảng sợ lại bất lực, phe phẩy đầu nói: “Nơi này không có nhiều nữ tử như thế.”

“Bổn vương nguyện ý vì ngươi tan hết hậu viện, bổn vương chỉ muốn có được ngươi.” Lạc Quân Diễm kích động nói, thiếu chút nữa nước miếng văng tung tóe đến trên mặt Ninh Thư, Ninh Thư vội vàng dùng khăn tay che khuất mặt, lộ ra một đôi mắt ngập nước, “Thế nhưng tiểu nữ tử không thể tin tưởng Vương gia, những nữ tử bị đuổi đi nên làm sao bây giờ?”

“Từ nay về sau bổn vương chỉ có một nữ nhân là ngươi, những nữ nhân khác bổn vương sẽ không bao giờ chạm vào, không cần phải lo lắng cho những nữ tử kia, bổn vương sẽ cho các nàng một số tiền, cũng đủ để các nàng sinh sống.” Lạc Quân Diễm hướng Ninh Thư thâm tình nói.

Ninh Thư: con mẹ nó, quá cặn bã, chỉ lo xxx, nói đuổi đi liền đuổi đi.

Tên cực cặn bã này.

Trong lòng Ninh Thư đối với tên này chán ghét không thôi, cũng không chịu nghĩ tới những nữ nhân kia phải sinh hoạt như thế nào, đây chính là cổ đại tam cương ngũ thường cấp bậc nghiêm ngặt, cho dù nữ chủ Mộc Yên La cùng bảy chú lùn sinh hoạt hạnh phúc ở bên nhau, cũng phải tìm một chỗ ẩn cư, chứ không phải quang minh chính đại đâu.

Ninh Thư trực tiếp cầm chén nước trên bàn đá, hất vào mặt Lạc Quân Diễm, cặn bã nam, tẩy rửa tâm hồn không sạch sẽ của ngươi đi.

“A, tay của ta làm sao vậy, như thế nào không chịu khống chế, hu hu hu…” Ninh Thư một bên lau nước mắt, một bên chạy ra khỏi đình, làm lơ khuôn mặt dính nước vô cùng khiếp sợ của Lạc Quân Diễm.

“Tiểu thư, người chờ nô tỳ một chút, từ từ, đợi nô tỳ một chút a.” Nguyệt Lan đuổi theo Ninh Thư, “Tiểu thư ~”

Ninh Thư chạy về Tú Lâu của mình, Nguyệt Lan đuổi theo đều muốn tắt thở, lắp bắp nói: “Tiểu thư, vì cái gì, vì cái gì mỗi lần người đều không đợi nô tỳ.”

Ninh Thư rót một chén trà, thở một hơi thật sâu, nói với Nguyệt Lan: “Tiểu thư nhà ngươi phải rời khỏi nơi này rồi, ngươi có ý định gì không?”

“Nô tỳ đi theo tiểu thư, nô tỳ sinh là người của tiểu thư, chết là quỷ của tiểu thư, tiểu thư ngàn vạn đừng ném bỏ nô tỳ.” Vẻ mặt Nguyệt Lan lừng lẫy mà nghiêm nghị.

Ninh Thư đã không còn muốn dây dưa với hai tên kia, liền nghĩ nhanh chạy lấy người, chẳng qua trước khi đi nhất định phải ngược hai tên tướng quân và Vương gia này một phen.

Không bị hai tên kia cường bạo, nhiệm vụ coi như cũng hoàn thành được một nửa, ít nhất ở mức độ nào đó xem như đã tránh thoát cốt truyện.

Không thể cứ kéo dài, vạn nhất hai tên này không còn kiên nhẫn, cường bạo nàng, Ninh Thư cũng không tìm thấy nơi để khóc.

Ninh Thư móc ra cái còi kẹp ở trước khe rãnh ngực thật sâu, thổi vào cái còi.

Chỉ trong chốc lát, ám vệ ca ca một thân hắc y che mặt chui vào từ cửa sổ, Ninh Thư vừa thấy kiểu trang phục này của hắn, lớn lên xấu coi như xong, còn chà đạp chính mình như vậy, ngươi hết thuốc chữa.

“Ám vệ, ngươi đi chuẩn bị một chiếc xe ngựa, chuẩn bị một ít lương khô, chúng ta chuẩn bị rời đi.” Ninh Thư nghiêm túc nhìn ám vệ, nói: “Vận mệnh của ba người chúng ta đều do ngươi nắm giữ, cố gắng lên.”

Ám vệ nhìn Ninh Thư, “Tại sao phải rời đi, ta thấy hai tên kia đều là nhân trung long phượng, hiện tại đều thích tiểu thư, tại sao phải rời đi.”

“Ngươi căn bản không hiểu tình yêu.” Ninh Thư nâng cằm, vẻ mặt u buồn và tiều tụy.

Ánh mắt ám vệ đảo qua khuôn mặt Ninh Thư, xem thường nói: “Thất tâm phong.” Sau đó liền từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Thời điểm Ninh Thư đang ăn bữa tối, Tư Đồ Kình Vũ tới, ngồi đối diện Ninh Thư, đột nhiên vươn tay túm chặt tay Ninh Thư, tức khắc khiến Ninh Thư cảm giác lông trên người mình đều dài ra.

Ninh Thư không nói gì, chỉ yên lặng muốn rút tay của mình về, Tư Đồ Kình Vũ nắm tay Ninh Thư thật chặt, Ninh Thư dùng sức muốn rút tay về, kết quả Tư Đồ Kình Vũ nháy mắt liền buông lỏng tay Ninh Thư ra, sau đó ‘BA ~’ một tiếng, tay Ninh Thư tự đánh vào trên mặt mình, sau cùng ngã ngồi trên mặt đất.

“Tiểu thư, người không sao chứ.” Nguyệt Lan lập tức tiến tới đỡ Ninh Thư.

Ninh Thư cảm giác cái mông của mình cũng chết lặng, nhưng trên mặt vẫn bày một bộ cao quý đạm nhiên.

Ninh Thư: Tiện nhân chết tiệt này.

“Ngươi tìm ta làm gì?” Ninh Thư trộm xoa xoa cái mông của mình.

Tư Đồ Kình Vũ dùng một ánh mắt vừa mê ly vừa thống khổ nhìn Ninh Thư, bị ánh mắt này nhìn đến khiến 

Ninh Thư hổ khu chấn động, má ơi, một đôi mắt cảm động.

Tư Đồ Kình Vũ lại muốn cầm tay Ninh Thư, Ninh Thư lập tức dấu tay ra sau lưng, Tư Đồ Kình Vũ nói: “Yên La, có phải ngươi còn đang trách ta trước đó khi dễ ngươi hay không, cho nên hiện tại ngươi mới đối xử lãnh đạm với ta như vậy.”

Ờ, Ninh Thư lắc đầu, nói: “Yên La biết rõ tướng quân không thích nữ nhân, trước kia tướng quân bị nữ nhân ****, bắt ăn phân, liếm giày, chịu qua rất nhiều ngược đãi, cho nên tướng quân mới đối xử với Yên La như vậy, Yên La cũng có thể lý giải được, nhưng trong lòng Yên La vẫn thực ủy khuất, rốt cuộc cũng không phải Yên La **** người, bắt người ăn phân, bắt ngươi liếm giầy, bắt người học sủa tiếng chó, không có xem người như con ngựa, không có không coi tướng quân là người, cho nên trong lòng Yên La thực ủy khuất.”

“Đinh, giá trị ngược +5, +10, +20, trước mắt giá trị ngược là 70.” Thanh âm của 2333 rất hưng phấn, tuy rằng không biết một cái đầu não hưng phấn như thế nào.

Ninh Thư thấy da mặt Tư Đồ Kình Vũ run rẩy kịch liệt, đôi mắt đỏ bừng, thời điểm nhìn nàng trong ánh mang còn mang theo sát khí không thể khống chế.

Ninh Thư vội vàng trừng lớn đôi mắt vô tội, dùng tay bịt miệng lại, trên mặt hiện đầy vẻ áy náy, vội vàng nói: “Thật xin lỗi, ta không nên nhắc tới những chuyện này, mặc dù người có quá khứ khó khăn, nhưng trong lòng Yên La, tướng quân vĩnh viễn chính là người đầu đội trời chân đạp đất.”

Khi dễ nữ nhân, nói cái gì đầu đội trời chân đạp đất.

“Những nữ tử trước kia quả thực không nên đối xử với ngươi như vậy.”

Ngươi nha đáng đời.

“Nếu như là Yên La, Yên La nhất định sẽ không đối đãi với tướng quân như vậy.”

Phải giết chết luôn.

“Tướng quân, người sẽ không trách ta đi, không phải ta cố ý muốn nói những việc này.”

Trách thế nào được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.