Chương trước
Chương sau
Ăn xong bánh bao, lúc Ninh Thư đang lột vỏ trứng thì mẹ Vương Anh vọt tới, giơ tay định đánh vào đầu Ninh Thư.

Cơ thể Ninh Thư nhoáng một cái đã dễ dàng tránh được, bỏ quả trứng gà đã được bóc vỏ sạch sẽ vào miệng nhai nhóp nhép.

Ăn ngon thật.

“Cái con nhỏ đáng chém ngàn đao, cái này là dành cho em trai mày ăn.” Mẹ Vương Anh lại duỗi tay muốn đánh Ninh Thư.

Ninh Thư nhai nốt trứng gà trong miệng, bưng bát chạy vào bếp, uống nước lạnh.

Lòng đỏ trứng ăn muốn mắc nghẹn luôn.

“Mày muốn lật trời rồi, đây là trứng của em trai mày.” Mẹ Vương Anh tức giận đến nỗi thở dốc, mắng chửi Ninh Thư ầm ĩ.

Phụ nữ nông thôn một khi đã mắng chửi thì rất khó nghe, có thể nói là lôi cả tổ tông mười tám đời người ta ra mà chửi. Mẹ Vương Anh là phụ nữ nông thôn chính cống, mỗi ngày đều bán mặt cho đất bán lưng cho trời, khuôn mặt vừa đen vừa vàng, trông có vẻ rất dữ dằn.

Ninh Thư chặn lại tràng mắng chửi của mẹ Vương Anh, nói: “Mẹ cho con ít tiền.”

Cô muốn đi mua thuốc tránh thai, thuận tiện đi báo án. Tao mẹ nó mà phải gả cho thằng tội phạm cưỡng hiếp hả, ha ha ha, đá bể trứng mày giờ.

Vừa nhắc đến tiền thì coi như đụng tới tử huyệt của mẹ Vương Anh rồi, bà ta nhảy dựng lên gắt gỏng: “Mày đòi tiền làm gì?”

Vụ kia xảy ra vào đêm qua, hiện tại người nhà họ Vương vẫn chưa biết Vương Anh bị làm nhục.

“Dù sao thì mẹ cũng đừng lo, cứ cho con tiền đi.” Ninh Thư giơ tay, trên người cô chẳng có một cắc, tất cả tiền lương đều giao cho bà ta.

Đi làm được gần hai năm, số tiền lương của Vương Anh đều trích một phần không nhỏ đưa cho mẹ mình.

Mẹ Vương Anh là một người chỉ có vào mà không có ra.

Cũng không hẳn là hoàn toàn không ra, mà còn phải tùy thuộc đối tượng. Đối với con trai thì sẵn sàng chi tiền, Vương Siêu muốn giày đá bóng thì lập tức mua một đôi cho nó.

Còn người ủy thác mặc một bộ đồ cũ đến mòn luôn, thế mà mẹ Vương Anh lại nói khâu vá sơ lại vẫn có thể mặc tiếp.

Đối với con trai đang tuổi ăn tuổi lớn thì lúc nào cũng có thể sắm sửa quần áo mới.

Tóm lại cực kỳ trọng nam khinh nữ.

“Không có tiền. Bây giờ là lúc nào rồi mà còn chưa chịu đi làm.” Mẹ Vương Anh đánh trống lảng.

Ninh Thư lười nói vớ vẩn với bà ta, trực tiếp chạy vào phòng ngủ, mở tủ đầu giường lấy tiền ra.

Mẹ Vương Anh nhanh chóng chạy vào, thấy Ninh Thư tìm ra tiền lập tức nhào tới giật: “Mày ăn trứng của em trai mày, giờ còn muốn trộm tiền.”

Ninh Thư rút luôn một xấp tiền mặt ra.

Mẹ Vương Anh nhảy lại túm tóc Ninh Thư, Ninh Thư trực tiếp đẩy mụ ta ra.

Ninh Thư dự định trên đường đi sẽ mua thuốc tránh thai trước.

Mẹ Vương Anh túm chặt quần áo Ninh Thư: “Mày muốn lấy tiền làm gì, tiền này là học phí của em trai mày.”

“Ồn ào cái gì, có để cho người ta ngủ không!” Giọng thiếu niên đang trong giai đoạn dậy thì vang lên, Vương Siêu vác cái mặt ngái ngủ nhìn chị và mẹ đang tranh cãi.

Vương Siêu năm nay chừng mười lăm mười sáu tuổi, quanh miệng có lông tơ, vẻ mặt bực bội, đưa tay vò vò tóc.

“Siêu ơi, chị con lấy tiền trong nhà, không biết muốn đi làm gì, mau kéo nó lại.” Mẹ Vương Anh vội vàng nói.

“Đó là học phí của con đó!”

Vương Siêu nghe vậy lập tức nhào tới định bắt Ninh Thư, bởi vì mới ngủ dậy nên chưa súc miệng, cái hương vị giống như cứt từ miệng thằng này tỏa ra quả thực mất hồn.

Ninh Thư trực tiếp tặng cho nó một cú song phi, đá một phát cho thằng quỷ té nhào xuống đất, tạo thành một tư thế chó ăn phân tiêu chuẩn.

Cả nhà đều chiều chuộng tên này, người ủy thác hy sinh cơ hội đi học của mình chỉ để thành toàn cho nó.

Cũng chỉ là một thằng oắt ích kỷ mà thôi, sau này lớn lên chỉ có thể thành phế vật.

Vương Siêu bị Ninh Thư đá rất đau, la toáng lên.

Mẹ Vương Anh lập tức đau lòng đi qua đỡ con trai dậy.

Ninh Thư cầm tiền chạy ra khỏi phòng, cưỡi xe đạp chạy lên trấn trên.

Mẹ Vương Anh ở sau lưng chửi ầm lên, Ninh Thư mắt điếc tai ngơ.

Ninh Thư tới trấn trên rồi, đầu tiên là đến tiệm thuốc mua thuốc tránh thai, kiểm tra hạn sử dụng của thuốc, sau đó “ực” phát nuốt luôn.

Uống thuốc tránh thai xong, Ninh Thư khóa xe đạp lại, ngồi xe khác lên huyện.

Ở trên trấn cũng có đồn công an, nhưng Ninh Thư không muốn xử lý vụ này ở trấn. Phỏng chừng lại là kết quả ba phải, chuyện này có thể không giải quyết được gì, cuối cùng còn có khả năng sẽ phải gả cho cái thằng tội phạm cưỡng hiếp Lý Binh kia. Hơn nữa, trong phạm vi quản hạt mà xảy ra loại chuyện này thì cũng là gièm pha.

Cho nên Ninh Thư chỉ có thể đi chỗ khác.

Kẻ phạm tội cưỡng hiếp lại không phải chịu bất cứ trừng phạt nào, đã vậy còn cưới được một người vợ nữa chứ.

Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.

Ninh Thư ngồi xe xóc nảy một chập cuối cùng cũng tới đồn công an huyện, đi thẳng đến nơi báo án đã được chỉ định.

“Tôi bị cưỡng hiếp, tôi muốn báo án.” Ninh Thư mắt đỏ hồng nói với cảnh sát.

Nếu muốn báo án về tội hãm hiếp, vậy cần phải kiểm tra âm đạo. Nữ cảnh sát đưa Ninh Thư tới phòng kiểm tra, Ninh Thư cởi quần, nằm ở trên bàn mở chân ra.

Nữ cảnh sát cẩn thận kiểm tra, sau đó viết một bản báo cáo.

Còn phải lấy một ít chất nhầy bên trong, cái này là để kiểm tra xem có DNA của người khác ở trong không.

“Vét rách màng trinh còn mới, hiện tại chỉ chờ kết quả kiểm nghiệm thôi, đã uống thuốc tránh thai chưa?” Nữ cảnh sát nhìn Ninh Thư quan tâm hỏi.

Ninh Thư hồng mắt gật gật đầu.

Nữ cảnh sát lại kiểm tra dấu vết trên người Ninh Thư, cả sau lưng lẫn trước ngực đều có dấu vết bị xâm phạm.

Ninh Thư lấy quần lót đã thay lúc trước ra: “Đây là quần lót lúc trước của tôi, ở trên vẫn còn dịch thể của hắn, cô xem coi có hữu dụng không.”

“Hữu dụng chứ.” Nữ cảnh sát lấy cái túi đựng quần lót mang đi.

Có lẽ nữ cảnh sát cũng là phụ nữ nên rất thông cảm cho Ninh Thư, không có vẻ khinh thường như những người khác.

Những việc thế này một khi xảy ra thì người phải chịu khiển trách khinh thường vĩnh viễn đều là phái nữ, ngay cả khi người phụ nữ đó là bên bị hại.

Nữ cảnh sát đưa cho Ninh Thư một ly nước: “Xin cô nói cụ thể về những chuyện đã trải qua.”

Ninh Thư đưa đôi tay run rẩy nhận ly, thần sắc khẩn trương sợ hãi.

“Không cần khẩn trương, cô chỉ cần nói về chuyện đã gặp phải, như vậy mới có thể lập án.” Nữ cảnh sát trấn an Ninh Thư.

Ninh Thư lắp bắp thuật lại sự tình.

Nữ cảnh sát hỏi: “Người nhà cô đâu?”

“Gia đình tôi không tới. Nếu gia đình tôi biết tôi báo án, tôi sẽ bị đánh chết.”

Việc xấu trong nhà không thể lan truyền, huống chi lại còn là loại chuyện thế này, cô thật sự có khả năng bị đánh chết.

Nhưng nếu như bản thân mình không tranh đấu thì khác gì giao quyền quyết định vào tay những người đó. Người ủy thác là do không đấu tranh, nên vận mệnh chờ đợi cô mới thế.

Chúng bạn xa lánh, hai lọ thuốc trừ sâu trôi xuống bụng.

Ninh Thư có thể im hơi lặng tiếng mà trừng phạt Lý Binh, nhưng cũng không thể cứ buông tha như vậy.

Lý Binh đã là một kẻ hơn ba mươi tuổi, nếu còn phải ngồi tù vì tội cưỡng gian, lúc ra tù đã hơn bốn mươi rồi.

Còn có một chuyện khác chính là Vương Anh cực kỳ cực kỳ để ý việc mình bị cưỡng hiếp này.

Những lời đồn đãi kỳ thị xung quanh khiến Vương Anh luôn ở trong trạng thái tự trách bản thân. Vì sao, vì sao mà cô lại bị cưỡng hiếp…

Cô bị vấy bẩn, người toàn thế giới lại cười nhạo cô.

Vương Anh thậm chí tự ghét bỏ mình, mới có thể không quan tâm mà muốn chết.

Tâm lý yếu ớt.

Giáo dục của gia đình, hoàn cảnh sống xung quanh đã vô tình tác động.

Sinh hoạt ở một nơi trọng nam khinh nữ cực độ như vậy, thậm chí có gia đình con dâu chỉ sinh được ba đứa con gái, không có nổi đứa con trai nào nên bị đuổi khỏi nhà chồng.

Giá trị của phụ nữ ngày càng bị hạ thấp.

Có đôi khi thương tổn bản thân mình chỉ có chính mình thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.