Chương trước
Chương sau
Mẹ Vương Anh nghe thấy Ninh Thư tiêu sạch tiền rồi, tức thì xót đến run rẩy.

Đi ra sân sau, lấy chổi ra quất tới Ninh Thư.

Ninh Thư: …

Đệch mợ, cảm thấy thế giới này quá đen rồi.

Mẹ Vương Anh giơ chổi lên cao, vụt thật mạnh xuống Ninh Thư.

Ninh Thư nghiêng người đoạt lấy cái chổi trong tay mụ, sau đó lườm Vương Siêu.

Ninh Thư múa cây chổi trong tay quét qua Vương Siêu. Cha mẹ nhà Vương bực trong lòng, thì trong lòng cô cũng nghẹn một cục tức.

Ninh Thư không đánh người lớn, nhưng với Vương Siêu thì không cần kiêng nể gì cả.

Ninh Thư xuống tay cực kỳ tàn nhẫn, bốp bốp mấy cái, trên người Vương Siêu lập tức xuất hiện mấy vệt đỏ.

Vương Siêu đau đớn gào to, đau đến nỗi mặt mũi đều vặn vẹo: “Mày làm gì, mày…”

Vương Siêu còn chưa kịp nói xong, Ninh Thư lại quất ngay một phát vào mặt nó, Vương Siêu lập tức ôm mặt.

Ninh Thư lại quất bốp mấy phát vào người Vương Siêu, Vương Siêu đau đớn kêu to, ở trong sân hết chạy lại nhảy.

Ninh Thư vừa đuổi vừa đánh không ngừng, Vương Siêu vội vàng trốn ra sau lưng mẹ.

“Mẹ, cứu con, chị điên rồi.” Vương Siêu nhe răng trợn mắt, rõ ràng còn cao hơn mẹ mình, vậy mà giờ phút này lại sợ hãi trốn sau lưng người ta.

Ninh Thư giật giật khóe miệng, đúng là đồ phế vật.

Trung bình cứ 100 đứa con gái sinh ra lại có 113 đứa con trai ra đời, như vậy còn dư hẳn 13 đứa con trai sẽ không có người kết đôi, đã định trước phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại.

Ninh Thư vỗ tay, xứng đáng, cho bọn mi trọng nam khinh nữ, cho đám phế vật này hết đường lấy vợ luôn đi.

“Cái thứ đáng chém ngàn đao, còn dám đánh em trai mày.” Mẹ Vương Anh rống Ninh Thư, bảo vệ con trai đang núp đằng sau.

Ninh Thư cầm chổi, nhẹ nhàng gõ gõ vào lòng bàn tay: “Về sau bà mà còn định đánh tôi, tôi sẽ đánh nó.”

Từ nhỏ đến lớn, Vương Anh không biết đã bị đánh bao nhiều lần, hơn nữa đa phần đều là bị mẹ đánh.

Ngày thường bà ta che chở Vương Siêu đủ đường, muốn cái gì là cho cái đó.

Trong nhà có món gì ngon đều cho Vương Siêu ăn trước.

Ninh Thư thấy chả vui tí nào, đều là phái nữ mà tại sao lại đối xử với con gái mình như vậy? Lẽ nào đây là cuộc chiến đồng giới giữa mẹ và con gái?

“Đúng là đồ điên.” Vương Siêu nhô đầu ra từ sau lưng mẹ Vương: “Chị bị người ta cưỡng hiếp, bị kích thích đến điên rồi lôi tôi ra trút giận.”

Ninh Thư cười lạnh một tiếng: “Tối nay tốt nhất là mày đừng ngủ, nếu không tao sẽ cắt đầu lưỡi mày.”

Ninh Thư không động thủ với bậc trưởng bối, nhưng với Vương Siêu thì chưa chắc. Đánh Vương Siêu tuyệt đối có thể khiến hai vợ chồng già đau lòng. Mà cái loại phế vật này thì phải đánh nhiều vào, miễn cho ra ngoài xã hội gây họa.

Trông cậy vào thằng con trai cưng Vương Siêu dưỡng lão, căn bản chờ không nổi, lúc đó đã đặt nửa chân vào quan tài rồi.

“Cái thứ không biết xấu hổ.” Bố Vương Anh cầm ly trà trên bàn ném tới chỗ Ninh Thư.

Ninh Thư chuyển mình né đi, cái ly nện xuống mặt đất, nước sôi bên trong tràn ra, bốc cả khói trắng.

“Tôi làm cả nhà mất mặt, nhưng trong nhà có ai dám đi gặp Lý Binh đối chất chưa?” Ninh Thư nhàn nhạt hỏi.

“Còn ngại mất mặt chưa đủ hả, muốn quậy đến nỗi tất cả mọi người đều biết có phải không? Sao tao lại sinh ra một đứa của nợ như mày chứ!” Mẹ Vương Anh lập tức thét một tiếng chói tai, vỗ vỗ mặt mình: “Mày không cần mặt mũi nhưng tao vẫn cần cái mặt già này.”

Ninh Thư: “Hèn nhát nhưng vẫn có năng lực chửi con nhỉ.”

Ninh Thư vào thẳng phòng mình, đóng chặt cửa lại.

Dù sao cũng không thể trông cậy vào người nhà này đi đòi công đạo cho mình được. Chẳng qua là không đặt người ủy thác ở trong lòng thôi. Con gái sớm muộn gì cũng thành con nhà người khác, đến lúc đó chỉ có thể thu được chút tiền sính lễ.

Cho con gái đi học chỉ tổ phí tiền.

Mẹ Vương Anh ngoài cửa vẫn líu lo mắng chửi không ngừng.

Mắng Ninh Thư không biết xấu hổ, uổng công nuôi dưỡng, biết vậy lúc mới sinh ra đã dìm chết luôn cho rồi. Đỡ phải nuôi nấng lớn khôn rồi làm bại hoại gia phong, sau này liệu còn thằng đàn ông nào ưng một đứa con gái đáng xấu hổ như thế này nữa.

Vương Siêu cũng góp thêm cái giọng vịt đực thời kỳ vỡ tiếng của mình vào cho đủ bộ.

Bố Vương Anh bực bội bỏ vào phòng.

Ninh Thư nghe mẹ Vương Anh nói, nội tâm không hề dao động, chỉ cảm thấy thật đáng buồn.

Những người phụ nữ kiểu này chính là lực lượng ủng hộ kiên định cho xã hội nam quyền.

Từ quyền lợi của bản thân cho đến nhân quyền cơ bản đều bị tước đoạt, lại còn truyền cái thứ quan niệm méo mó này từ đời này sang đời khác.

Mấy người muốn tôi chết, tôi cứ cố tình sống đấy, còn sống tốt hơn bất kỳ kẻ nào.

Nội tâm cường đại mới là thật sự cường đại, chỉ có dùng thái độ bình thản đối mặt với chuyện này mới có thể coi là mạnh mẽ thật sự.

Khi tất cả mọi người cố gắng khuếch đại chuyện bị cưỡng bức này, vậy thì bị cưỡng gian cũng giống như chết vậy. Nhưng phàm là mấy tin tức hương diễm kiểu này, người phải hứng chịu ánh mắt khinh thường luôn là phái nữ.

Ninh Thư ở trong phòng tu luyện, phía dưới vẫn hơi khó chịu, còn có mấy vết máu dính trên quần. Ninh Thư dùng một tia linh khí yếu ớt trong thân thể để hồi phục sức khỏe.

Đến giờ cơm cũng không có ai tới kêu Ninh Thư.

Ninh Thư tự mình mở cửa, ngồi xuống băng ghế dài, bốc bánh bao, gắp đồ ăn với mấy miếng thịt nhét vào bánh rồi ăn.

Vương Siêu nhìn Ninh Thư, bình thường mấy thứ này đều để cho nó ăn, đều nằm gọn trong bụng nó.

Vương Siêu vẫn luôn cảm thấy mình chưa đủ cao, con nhà người ta đều uống sữa mỗi ngày, nhưng nhà hắn lại không có mà uống, khiến Vương Siêu rất bất mãn.

Trước giờ trong nhà có đồ ăn ngon đều dành cho Vương Siêu, căn bản là luật bất thành văn, ngày thường Vương Anh cũng không động vào thức ăn của nó.

Bây giờ Ninh Thư gắp thịt ăn làm Vương Siêu tức giận cực kỳ.

Ninh Thư cắn bánh bao, làm như không thấy ánh mắt phẫn nộ của Vương Siêu, cong môi nói: “Nhìn tao đắm đuối như vậy, có phải thèm ăn đòn lắm không?”

“Chị …” Đồ điên, Vương Siêu phẫn hận cắn bánh bao.

“Bộp” Bố Vương Anh đập mạnh chiếc đũa xuống bàn, khuôn mặt già nua tràn ngập tức giận: “Mày nhìn xem mày bây giờ giống cái thứ gì, cút xuống bếp mà ăn cơm.”

“Bình thường quá nuông chiều mày, còn cho mày lên bàn ăn cơm, thử nhìn xem có đứa con gái nào được lên bàn ăn không.” Bố Vương Anh xanh mặt nói.

À, quên mất ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này phụ nữ không được ngồi trên bàn ăn cơm. Còn phải dọn một cái ghế nhỏ chui xuống bếp ăn.

Ninh Thư ngồi yên không nhúc nhích, không có thành ý nói: “Cảm ơn đại ân đại đức này nhé.”

Bắt người khác vào bếp ăn cơm, ngay cả bàn còn không cho ngồi, vậy tất cả cũng đừng hòng ăn, lật mịa bàn luôn cho cả đám cạp đất mà ăn.

Làm sao phải vâng vâng dạ dạ, ép mình sống thành cái dáng vẻ thảm hại như ý mấy người.

Ninh Thư lùa mấy đũa đã ăn sạch mớ đồ ăn trên bàn. Chỉ còn dư lại nước canh trong veo, một miếng váng dầu cũng chẳng còn. Ninh Thư ợ một cái, thỏa mãn nói: “Lần đầu tiên được ăn thoải mái như vậy, trước kia còn không dám vươn đũa ra.”

Chỉ cần vừa duỗi đũa ra đã bị đũa của mẹ Vương Anh chặn lại ngay.

“Tôi no rồi, mọi người từ từ ăn.” Ninh Thư đứng lên xoay người đi vào phòng.

Sắc mặt mẹ Vương Anh khó coi: “Cái con nhỏ chết tiệt này không lẽ bị kích thích điên rồi?”

Hiện tại bà ta quả thật không dám động thủ với Vương Anh, chỉ sợ nó quay qua đánh Vương Siêu nhừ tử.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.