Chương trước
Chương sau
Khuôn mặt bố Vương Anh càng thêm vẻ già nua, miệng không ngừng hút thuốc.

Vương Siêu tức giận nhìn vào mâm đã hết đồ ăn, lại tức giận ném đũa: “Còn ăn cái gì, đồ ăn hết sạch rồi.”

Mẹ Vương Anh lập tức nói: “Có thể ăn bánh bao với nước canh. Siêu à, con gắng ăn tạm một chút, buổi tối mẹ chiên trứng cho ăn.”

“Không ăn, phiền muốn chết.” Vệt đỏ vắt ngang mặt Vương Siêu do bị Ninh Thư quật trúng giờ đã bắt đầu tím bầm.

Vương Siêu sờ sờ gương mặt hơi sưng, oán hận nói: “Nếu con bị hủy dung, con sẽ liều mạng với Vương Anh.”

“Mặt mũi con thế này thì sao dám gặp ai, con không đến trường đâu, mẹ xin nghỉ cho con đi.” Vương Siêu thở phì phì nói.

Mẹ Vương Anh lập tức nói: “Làm sao lại không đến trường được, con không đi học thì sao theo kịp bài vở. Con còn phải thi cấp ba, tương lai còn thi đại học nữa.”

“Nếu con đỗ đại học, bố mẹ dù có đập nồi bán sắt cũng phải chu cấp cho con học tiếp, về sau còn làm rạng danh tổ tiên.”

“Mọi người phiền quá đi, thi đại học là chuyện còn xa, dù sao thì mẹ cũng xin nghỉ cho con đi.”

“Thứ con gái bẩn thỉu như Vương Anh sẽ hại con bị bạn bè chê cười.” Vương Siêu bực mình quay về phòng chơi game.

Ninh Thư ở trong phòng nghe mẹ Vương Anh nói, bĩu môi, với thành tích của Vương Siêu, có thể thi đỗ cấp ba đã là miễn cưỡng rồi chứ đừng nói thi đại học.

Đập nồi bán sắt cũng phải cho con ăn học thành tài, chậc chậc…

Chỉ sợ tới lúc thằng Vương Siêu đòi cưới vợ thì mấy người đã phải đập nồi bán sắt rồi.

Ninh Thư lên kế hoạch trong lòng, chờ sau khi giải quyết hết chuyện này, cô phải rời khỏi đây kiếm việc làm.

Ở chỗ này có mấy con mụ nhiều chuyện tối ngày dùng ngôn ngữ độc ác công kích người khác.

Bây giờ cô đã thành tồn tại người ghét chó sủa.

Người trong nhà đều hận sao cô không chết quách đi cho rồi.

Ninh Thư chờ kết quả xét nghiệm, đến lúc đó là có thể bắt giam Lý Binh.

Cái thằng già khốn nạn, tuyệt đối không thể bỏ qua nhẹ nhàng cho hắn.

Vốn là một thằng già vô công rồi nghề, nhưng chỉ cần cưỡng hiếp một đứa con gái còn chưa đủ mười tám tuổi, thế là có vợ có con.

Đây vốn là phạm pháp. Một thằng đàn ông không lấy được vợ, ra ngoài cưỡng hiếp một cô gái, sau đó là có thể lập gia đình với người bị hại.

Trong lòng Ninh Thư cảm thấy thế giới này điên rồi.

Cho dù có bị cưỡng hiếp cũng quyết không thỏa hiệp, cô vẫn có thể bắt đầu lại cuộc sống một lần nữa.

Người ủy thác chính vì không thể bước ra khỏi bóng ma này, nên mới cảm thấy cuộc đời mình thế là xong rồi, không có tư cách sống một cuộc sống mới.

Chuyện khiếm Ninh Thư khá phẫn nộ chính là kẻ cưỡng hiếp người ủy thác Lý Binh không ngờ còn dám nghênh ngang đi qua đi lại trước cửa nhà cô ấy. Có đôi khi còn gọi tên Ninh Thư, dẫn đến một đám người vây xem.

Lúc này, nhà Vương gia đóng chặt cửa nẻo, cả rắm cũng không dám thả.

Ninh Thư từ cửa sổ nhìn Lý Binh.

Dáng vẻ Lý Binh xấu hoắc, làm Ninh Thư không nhịn được phải dụi dụi mắt, khó trách tới giờ còn chưa lấy được vợ.

Vừa xấu vừa nghèo, càng ghê tởm hơn là Lý Binh còn cố ý làm trò trước mặt Ninh Thư, vuốt vuốt hạ bộ mình.

Quá kiêu ngạo rồi.

Cho mày kiêu ngạo, đến lúc bị dọa thì lại chả đái ra quần.

“Đều là tại cái con đáng chém ngàn đao mày, làm ra chuyện mất mặt như vậy, mày nhìn mày coi…” mẹ Vương Anh lải nhải mắng: “Sao còn chưa chịu chết đi, đã xảy ra loại chuyện này mà vẫn còn không biết xấu hổ sống tiếp.”

“Chỉ biết mắng con mình, có giỏi thì đi mắng mấy người ngoài kia kìa.” Ninh Thư cười nhạo một tiếng.

Tình người đạm mạc, cho dù là người thân cũng có thể giống như kẻ thù, chỉ hận không thể khiến đối phương đi tự sát.

Ninh Thư lấy cây kéo lớn để đóng giày của mẹ Vương Anh, mở cửa đi thẳng tới chỗ cái thằng Lý Binh đáng tởm kia.

Lý Binh thấy Ninh Thư cầm kéo, sắc mặt biến đổi, lập tức cất bước bỏ chạy.

Những người xung quanh cũng nhanh chóng giải tán, sợ bị ngộ thương.

“Mày còn ngại chưa đủ mất mặt à, cái dạng này, xem thằng nào còn chịu lấy về.” Bố Vương Anh hút thuốc, tay run rẩy không ngừng.

Trốn chui trốn nhủi trong phòng thì không mất mặt chắc, èo uột yếu đuối còn sĩ diện hão.

Chơi cái trò gì.

“Thứ đàn bà hư hỏng.” Vương Siêu mắng Ninh Thư một câu, hiển nhiên là ghi hận chuyện Ninh Thư đánh vào mặt mình, cố ý chọc vào nỗi đau của Ninh Thư.

Ninh Thư cầm cây kéo nhấp nhấp hai cái: “Câm miệng cho tao, nếu không buổi tối tao lấy kéo cắt lưỡi mày.”

“Đồ điên.” Vương Siêu oán hận nói, nhưng nhìn gương mặt bình tĩnh của Ninh Thư, trong lòng lại có chút sợ hãi, chẳng qua vẫn cứng đầu cố làm ra vẻ không mấy chật vật.

“Cái thằng phế vật.” Ninh Thư khinh thường mắng một câu.

“Nó là em trai mày, sao có thể mắng nó như vậy.” Mẹ Vương Anh bất mãn nói, vươn tay muốn đánh Ninh Thư, nhưng ngay lập tức lại rụt về.

“Tôi không chỉ muốn mắng nó, nếu nó chọc tôi tức lên, có tin tôi đâm chết nó luôn không.” Cơ mặt Ninh Thư giật giật, biểu cảm khi nhìn Vương Siêu cực kỳ hung ác.

Vương Siêu tới rắm cũng không dám đánh một tiếng.

Dạo gần đây Ninh Thư quá hống hách dữ dằn, mỗi khi ăn cơm chẳng chừa gì lại cho Vương Siêu, vung đũa gắp bánh bao ăn ngon lành. Làm cho Vương Siêu không thể an ổn ăn cơm nổi, đã lâu chưa được ăn cái gì nên hồn, có món nào ngon đều bị bà điên kia giành hết.

Mẹ Vương Anh đau lòng con trai mình, đêm khuya lén lút làm trứng chiên thịt băm cho con trai, để nó được ăn ngon một chút.

Ninh Thư đang tu luyện: …

Quả là phòng cô như phòng cướp.

Nhưng hiện tại trong nhà không có ai dám to tiếng với cô, cũng không dám động thủ đánh cô.

Bởi không biết chừng cô sẽ nổi điên dần cho Vương Siêu một trận nên thân.

Một thời gian sau khi bị Lý Binh cưỡng hiếp, hiện tại bắt đầu có lời đồn đãi mới, bảo rằng sau khi bị cưỡng hiếp thì Vương Anh phát điên rồi.

Vương Anh bị điên rất ghê, không có việc gì thì đừng lượn lờ trước mặt cô ta, không khéo lại bị đánh cho bầm mình.

Bố Vương Anh nghe thấy mấy lời này, hình như hơi động tâm, muốn đưa cái đứa làm gia đình mất mặt là Ninh Thư vào bệnh viện tâm thần.

Ninh Thư hơi cạn lời với việc này. Cô chẳng qua chỉ tự bảo vệ bản thân, ấy vậy mà trong mắt người khác lại thành hành vi điên rồ.

Chẳng lẽ cô phải sợ hãi rụt rè, khóc sướt mướt để người ta chế giễu sao? Để thỏa mãn tâm lý hóng chuyện của người khác à?

Cho dù chết rồi thì mấy người này vẫn có thể nhìn xác cô chỉ chỉ trỏ trỏ.

Bố Vương Anh còn chưa kịp nói gì, cô đã cướp lời: “Muốn đưa tôi đến bệnh viện tâm thần thì tôi nhất định sẽ lôi thằng Vương Siêu đi cùng, ai bảo hai đứa đây là chị em thân thiết chứ.”

“Ngay cả khi nó không chịu đi cùng, tôi cũng sẽ chặt một tay nó, mang tay nó tới bệnh viện tâm thần cùng.” Ninh Thư cười tủm tỉm nói, cầm con dao phay rỉ sét loang lổ đặt lên bàn.

“Điên à, liên quan gì đến tôi?” Vương Siêu xanh mặt nói, cái chỗ bị Ninh Thư quất trên mặt lại bắt đầu đau nhức.

Sắc mặt bố mẹ Vương Anh càng khó coi, cũng không dám trực tiếp mở miệng nói muốn đưa Ninh Thư đến bệnh viện tâm thần. Ninh Thư bĩu môi xem thường, vươn tay vỗ vai Vương Siêu: “Em trai, chị rất thương em, cho dù đi đến đâu chị cũng sẽ không quên em, em trai thân ái của chị.”

Vương Siêu bị Ninh Thư vỗ một cái như vậy liền sợ tới mức cả người run lên bần bật.

Vương Siêu: Đồ bệnh tâm thần…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.