Khuôn mặt bố Vương Anh càng thêm vẻ già nua, miệng không ngừng hút thuốc.
Vương Siêu tức giận nhìn vào mâm đã hết đồ ăn, lại tức giận ném đũa: “Còn ăn cái gì, đồ ăn hết sạch rồi.”
Mẹ Vương Anh lập tức nói: “Có thể ăn bánh bao với nước canh. Siêu à, con gắng ăn tạm một chút, buổi tối mẹ chiên trứng cho ăn.”
“Không ăn, phiền muốn chết.” Vệt đỏ vắt ngang mặt Vương Siêu do bị Ninh Thư quật trúng giờ đã bắt đầu tím bầm.
Vương Siêu sờ sờ gương mặt hơi sưng, oán hận nói: “Nếu con bị hủy dung, con sẽ liều mạng với Vương Anh.”
“Mặt mũi con thế này thì sao dám gặp ai, con không đến trường đâu, mẹ xin nghỉ cho con đi.” Vương Siêu thở phì phì nói.
Mẹ Vương Anh lập tức nói: “Làm sao lại không đến trường được, con không đi học thì sao theo kịp bài vở. Con còn phải thi cấp ba, tương lai còn thi đại học nữa.”
“Nếu con đỗ đại học, bố mẹ dù có đập nồi bán sắt cũng phải chu cấp cho con học tiếp, về sau còn làm rạng danh tổ tiên.”
“Mọi người phiền quá đi, thi đại học là chuyện còn xa, dù sao thì mẹ cũng xin nghỉ cho con đi.”
“Thứ con gái bẩn thỉu như Vương Anh sẽ hại con bị bạn bè chê cười.” Vương Siêu bực mình quay về phòng chơi game.
Ninh Thư ở trong phòng nghe mẹ Vương Anh nói, bĩu môi, với thành tích của Vương Siêu, có thể thi đỗ cấp ba đã là miễn cưỡng rồi chứ đừng nói thi đại học.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi-2/2082496/chuong-1515.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.