Chương trước
Chương sau
Chuyện Ninh Thư lấy trứng gà làm mẹ Vương Anh tức muốn chết, nhưng lại không dám đánh cô.

Bây giờ đứa con gái này đã bị kích thích tới điên rồi

Con nhóc tự sa đọa kia bây giờ cái gì cũng dám làm.

Nói không chừng chọc nó điên lên nó lại đè thằng con cưng ra đánh.

Ngày xưa khom lưng cúi đầu, chịu thương chịu khó, không ngờ đến thời kỳ phản nghịch lại khiến người ta chán ghét hết sức.

“Vương Anh tiện nhân… Ra đây ngay cho tao, đồ tiện nhân không biết xấu hổ, câu dẫn con trai tao, còn dám kiện con tao, đồ đê tiện không biết xấu hổ…”

Lúc này trời đã tối rồi, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng mắng bén nhọn.

Ninh Thư đang ở trong nhà ăn mì, nghe thấy âm điệu cao như thế, hơn nữa lời nói còn thô tục bẩn thỉu như vậy, vừa nghe đã biết đích thị là mẹ thằng Lý Binh.

Ninh Thư bình tĩnh ngồi im, húp cho cạn nước mì.

“Mày nhìn coi mày đã làm ra cái chuyện tốt gì, giờ còn không được sống yên.” Mẹ Vương Anh phỉ nhổ Ninh Thư.

Âm thanh chửi bới bên ngoài vẫn còn tiếp tục, đưa tới không ít người thích xem náo nhiệt, còn cầm theo đèn pin chạy tới hóng chuyện nữa chứ.

Mẹ Lý Binh vừa thấy người nhiều lên, mắng cũng càng hăng say, các loại ô ngôn uế ngữ quả thực tuôn ra không ngừng.

Ninh Thư húp nốt một ngụm cuối cùng, ợ một phát no nê đã đời.

“Có còn cho người ta ngủ không, gào cái quái gì.”

Vương Siêu đi ra từ phòng, vẻ mặt khó chịu.

Ninh Thư cười tủm tỉm kéo Vương Siêu qua, nắm cổ áo nó xách ra cửa: “Đi, cùng chị đi tìm công đạo, chị thương em như vậy, em chắc chắc sẽ không thấy chết mà không cứu.”

“Mày bỏ Vương Siêu ra, bên ngoài nhiều người như vậy, lỡ có ai làm nó bị thương thì sao?” Mẹ Vương Anh vội vàng nắm tay Ninh Thư, muốn làm cho Ninh Thư buông Vương Siêu ra.

Vương Siêu cũng giãy giụa: “Đây là hoạ do chị gây, không thèm nói một tiếng đã báo cảnh sát, giờ người ta tìm tới cửa lại đi kéo theo người vô tội…”

Ninh Thư nghiêng đầu nhìn Vương Siêu đang giãy giụa đến mặt đỏ bừng, người ủy thác ở trong cái nhà này quả là không có bao nhiêu cảm giác tồn tại, quả là cha không thương mẹ không yêu.

Thật ra cha không thương mẹ không yêu cũng không phải chuyện gì lớn, quan trọng là cô ấy cũng tự hạ thấp giá trị bản thân, tự mình còn không chịu thương mình nữa.

Ninh Thư buông lỏng cổ áo Vương Siêu, Vương Siêu vốn đang kịch liệt giãy giụa, Ninh Thư đột ngột bỏ tay như vậy làm nó bịch một tiếng ngã ngồi xuống đất.

Vương Siêu xoa xoa mông, đau đến nhe răng nhếch miệng.

Bố Vương Anh vẩy vẩy tàn thuốc, nói: “Không cần đi ra ngoài, chờ bà ta hét đủ rồi sẽ tự thấy mất mặt mà bỏ đi.”

Ninh Thư trong lòng “à” một tiếng, mở cửa ra, sờ sờ thứ đang nằm trong túi.

Mẹ Lý Binh ngồi dưới đất than trời trách đất, thấy Ninh Thư đi ra, lâpn tức bật dậy chỉ vào Ninh Thư gào mắng một hồi, cái gì mà dâm phụ, thứ kỹ nữ ngàn người cưỡi, không biết xấu hổ dụ dỗ đàn ông, đồ đê tiện.

Mắng đến nước miếng bay tứ tung.

Không ít đèn pin còn chiếu thẳng vào mặt Ninh Thư, Ninh Thư dùng tay chắn lại ánh sáng chói mắt của đèn pin.

“Mẹ kiếp đứa nào còn dám chiếu thẳng vào mặt tao, tao sẽ không khách sao đâu.” Ninh Thư lạnh giọng nói.

Mẹ Lý Binh trung khí mười phần mắng một thôi một hồi, rốt cuộc cũng dừng lại, nói với Ninh Thư: “Mày đi nói với cảnh sát, bảo là mày tự nguyện, con tao không cưỡng hiếp mày.”

Ban ngày lúc mẹ Lý Binh cùng bị lôi đến đồn công an, cũng nghe được tin con trai mình có khả năng phải ngồi tù.

Biện pháp duy nhất là khiến bên nữ đổi lời khai, xác định đây là chuyện hai bên tình nguyện.

Mẹ Lý Binh vừa nghe con trai mình phải ngồi tù, lập tức cảm thấy như trời sắp sập rồi. Con trai là chỗ dựa duy nhất của bà ta, nếu nó ngồi tù rồi thì bà ta phải làm sao bây giờ?

Thế là mẹ Lý Binh gấp gáp suốt đêm trở về, vừa về đã chạy tới chỗ Ninh Thư làm ầm ĩ.

Mẹ Lý Binh nghĩ kỹ rồi, biểu diễn một màn mắng chửi kinh thiên động địa, chửi đến nỗi người nhà Vương gia không phân nổi đông tây nam bắc, áp đảo bọn họ từ khí thế, sau đó mới bắt đầu nói điều kiện.

Ninh Thư nghe mẹ thằng Lý Binh đưa ra yêu cầu, mặt không cảm xúc.

“Vương nha đầu, mày là con gái, chuyện này làm ầm lên cũng chả có chỗ tốt nào với mày, làng trên xóm dưới chỗ này, xem ai dám cưới mày nữa.”

“Tôi đời này cho dù không lấy chồng cũng muốn cho Lý Binh ở tù rục xương.” Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Tổn thương tôi, sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.”

“Tôi không sợ không có đàn ông chịu lấy, nhưng không biết Lý Binh có sợ ngồi tù không.” Ninh Thư nhe răng nhếch miệng cười.

“Cái con tâm địa đen tối, thứ lẳng lơ dâm đãng, mày thật sự muốn làm như vậy hả, mày xứng đáng bị người ta cưỡng hiếp.” Mẹ Lý Binh tức muốn hộc máu chửi tiếp.

Ninh Thư cao giọng nói: “Mọi người nghe xem, bà ta cũng thừa nhận con trai bà ta cưỡng bức tôi rồi, đến lúc đó cảnh sát sẽ tìm tới mấy người nói chuyện, tất cả các người đều phải ra tòa làm chứng.”

Mấy người đang đứng xem náo nhiệt xung quanh vội vàng tản ra, đi hóng hớt thì có thể, nhưng vì vậy mà chọc phải phiền toái gì thì thật không đáng.

Đương nhiên vẫn có không ít người còn vây quanh xem náo nhiệt.

“Nói hươu nói vượn, con tao khi nào cưỡng gian mày, là cái thứ không biết xấu hổ như mày bò lên giường con tao.”

Ninh Thư: …

“Bà có bị mù không, sao không nhìn lại xem thằng con bà trông thế nào. Một thằng già lôm côm, ai thèm bò lên giường gã, vừa già vừa xấu.”

“Tôi đến chết cũng không đổi khẩu cung, tôi phải cho con bà ngồi tù, con bà phạm tội hiếp dâm, tôi có thành quỷ cũng không bỏ qua cho gã.”

Mẹ Lý Binh hận không thể đánh chết Ninh Thư, nhưng cũng sợ con trai mình phải ngồi tù.

“Làm loạn như vậy cũng không có chỗ gì tốt cho mày, một đứa con gái mà dữ dằn như vậy làm gì, còn thằng đàn ông nào dám lấy nữa. Nếu mày chịu nói với cảnh sát là mày tự nguyện, tao, tao sẽ cho mày kết hôn với Lý Binh.” Mẹ Lý Binh nói.

Ninh Thư: …

Gả cho con trai mụ là chuyện ghê gớm lắm à?

Bộ con trai mụ dát vàng trên người nhỉ?

Dám lấy cái này ra làm điều kiện, cút mẹ đi.

Mẹ Vương Anh chạy nhanh ra, nói với Ninh Thư: “Như vậy được rồi, dù sao mày với Lý Binh cũng đã xảy ra quan hệ kia rồi, hai bên cứ dứt khoát kết hôn đi.”

Ninh Thư: …

“Bà thật sự là mẹ ruột tôi à?” Ninh Thư có chút không thể tin hỏi, “Bà muốn tôi kết hôn với kẻ đã cưỡng hiếp mình?”

Ninh Thư mỉm cười, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Ninh Thư cảm thấy bản thân mình cũng chai lỳ rồi.

Một trăm loại người có một trăm loại logic, nếu những logic đó hoàn toàn trái ngược với quan điểm của bạn, thì cũng đừng kinh hoảng.

“Vậy mày nói phải làm sao bây giờ, đều tại mày, cứ một hai phải làm lớn việc như vậy, giờ còn ai không biết mày bị cưỡng hiếp không, về sau có thể gả cho ai?”

“Mày không thể cả đời cứ ở mãi trong nhà, lúc nào cũng chỉ biết cãi lời, mày cho rằng mày có thể làm gì được Lý Binh? Nếu Lý Binh đi tù, thì mày, mày về sau làm sao bây giờ?”

“Không nghe lời người lớn, có hại ở trước mắt.” Mẹ Vương Anh lải nhà lải nhải.

Ninh Thư hơi hơi mỉm cười: …

Biết suy nghĩ cho cô như vậy, khẳng định là ruột thịt.

“Nếu mày có thể giúp Lý Binh không ngồi tù, chờ Lý Binh về hai đứa sẽ kết hôn, thế nào?” Mẹ Lý Binh thấy người lớn bên kia đồng ý, lập tức cao hứng nói.

Tuy rằng không mấy hài lòng với đứa con dâu này, nhưng hiện tại quan trọng nhất vẫn là cứu con mình ra khỏi tù.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.