Chương trước
Chương sau
Đến lúc thật sự kết án, vậy coi như xong rồi.

Nếu muốn bảo lãnh cho Lý Binh ra thì phải tốn rất nhiều tiền.

Đảm bảo không nhỏ hơn vài vạn, hai người họ cô nhi quả phụ, nếu có mấy vạn đã sớm cho Lý Binh đi lấy vợ rồi, hiện tại có khi đã có cháu, con trai cũng không đến mức phải đi cưỡng hiếp ai.

“Tôi cũng đồng ý cho hai đứa nó kết hôn.” Bố Vương Anh ra khỏi nhà nói.

“Vậy chúng ta từ đây về sau chính là thông gia.” Mẹ Lý Binh vui vẻ nói.

Ninh Thư nhìn ba kẻ cộng lại cũng phải trên 150 tuổi cứ qua loa như vậy quyết định gả cô cho một tên tội phạm hiếp dâm.

Ý nguyện của cô không ai buồn lắng nghe.

Người ủy thác dưới tình huống ngây thơ mờ mịt như vậy, bị người ta quyết định vận mệnh.

Gả cho tên khốn cưỡng hiếp mình và tổn thương mình.

Vận mệnh nước chảy bèo trôi.

Ninh Thư: Ha ha ha.

Kết thành thông gia thì không mất mặt chắc?

Da mặt Ninh Thư đao thương bất nhập, bị cưỡng hiếp thì sao, mày có thể làm khó dễ được tao chắc, mẹ nó tao cũng không trông cậy có một thằng đàn ông rộng lượng nào đó không so đo việc tao đã từng bị cưỡng hiếp.

Dù có phải cô độc cả đời cũng không cần vâng vâng dạ dạ với thằng nào, chỉ vì mình bị cưỡng hiếp mà phải khom lưng cúi đầu, sợ việc mình bị cưỡng hiếp sẽ khiến cho người đàn ông kia không vui.

Mẹ Lý Binh cho rằng sự viênc đã được giải quyết, vừa lòng mà vỗ mông chạy lấy người, trước khi đi còn hỏi: “Tôi hơi đói bụng, mấy người còn dư cơm không?”

“Có cơm cho lợn nè, ăn không?” Ninh Thư lạnh giọng nói: “Bà tới đây đe dọa tôi, tôi sẽ không kết hôn với con trai bà.”

Mẹ Lý Binh cười nhạo một tiếng: “Đây là do tao và bố mẹ mày quyết định, khi nào đến phiên mày nói chuyện, thứ không biết xấu hổ đáng chết.”

Mẹ Vương Anh kéo Ninh Thư: “Cơm hết rồi.”

Mẹ Lý Binh không vui bỏ đi.

“Về sau bà ta chính là mẹ chồng mày, đừng có già mồm với mụ, nếu không sau này bà ta cho mày biết tay.” Mẹ Vương Anh nói.

Ninh Thư ha hả hai tiếng: “Mẹ nếu muốn gả thì tự gả đi.”

“Cái con đáng chết, mày còn nói bậy nói bạ tao xé miệng mày.”

Ninh Thư đóng cửa lại, chặn âm thanh của mẹ Vương Anh lại bên ngoài, lấy đồ mà nữ cảnh sát đã cho cô ra.

Đây là thứ lúc trước cô hỏi mượn, việc vừa xảy ra ban nãy đều được ghi lại.

Mấy người nói kết hôn là kết hôn được chắc, muốn dùng phương thức này để trốn tránh trừng phạt của pháp luật hả, ở đó mà mơ mộng xuân thu đi.

Không có cách nào thay đổi thế giới này, vậy thì thay đổi chính mình.

Thỏa hiệp sẽ không làm cho sự việc trở nên tốt hơn được, có đôi khi lùi lại một bước không phải là trời cao biển rộng.

Bạn lùi về phía sau, người khác cũng không cảm kích.

Không có nguyên tắc và điểm mấu chốt sẽ chỉ khiến cho người ta không ngừng giẫm đạp, đẩy giới hạn của bạn xuống tận cùng.

Tựa như mẹ Lý Binh, cảm thấy người khác được gả cho con trai mụ là một việc rất đỗi vinh quang, sẽ không áy náy vì đã làm tổn thương bạn.

Cho nên gặp phải tình huống như vậy, bạn phải làm cho họ biết đau, biết thống khổ, như thế mới có thể khiến họ hiểu cảm giác bản thân mình từng bị ức hiếp.

Ninh Thư chưa bao giờ làm mấy việc hòa giải này, có làm thì là hỏa táng sau đó tiễn Phật đến Tây Thiên, đi rải tro cốt hắn luôn.

Ninh Thư sẽ không đi cảm hóa một thằng tội phạm cưỡng gian, hơn nữa còn xấu đui xấu mù, mà dù có đẹp trai đi nữa thì Ninh Thư vẫn đốt xác nó rồi đi rải tro.

Ngày hôm sau, Ninh Thư lại chuẩn bị đến đồn công an huyện.

Trước khi đi, mẹ Vương Anh gọi Ninh Thư lại: “Nói chuyện với cảnh sát cho thỏa đáng, Lý Binh ngồi tù cũng chả có gì tốt với mày, oan gia nên giải không nên kết. Lý Binh cũng không ngồi tù cả đời, lúc ra tù còn gặp lại, dù sao đều là người cùng thôn.”

Ninh Thư cảm thấy mẹ Vương Anh sợ sau này Lý Binh ra tù sẽ tới trả thù, muốn một sự nhịn chín sự lành.

Ninh Thư cười tủm tỉm vươn tay, mẹ Vương Anh hỏi: “Cái gì?”

“Cho tôi tiền, chẳng lẽ phải đi bộ đến huyện?” Đi tới mai cũng chưa tới.

“Không có tiền.” Mẹ Vương Anh vừa nghe nhắc tới tiền là không vui.

Ninh Thư ngồi xuống ghế: “Vậy không đi nữa, dù sao tôi vẫn muốn thằng Lý Binh ngồi tù.”

“Lấy tiền cho nó đi, coi như tiền tránh hoạ.” Bố Vương Anh mở miệng nói.

Mẹ Vương Anh lần này mới không tình nguyện vào phòng lấy tiền.

Ninh Thư theo sau bà, nhìn bà ta lấy ra một chồng tiền trong ngăn tủ, Ninh Thư chộp hết tất cả bỏ đi.

“Mày làm gì mà cần nhiều tiền như vậy?” Mẹ Vương Anh muốn cướp tiền về, Ninh Thư đã nhét hết vào trong túi rồi lập tức đi ra cửa.

Ninh Thư ngồi xe đến đồn công an huyện, hôm nay là ngày mở phiên toà.

Dựa theo pháp luật, Lý Binh nhất định phải ngồi tù.

“Cô xác định muốn kiện công khai đúng không, đến lúc đó sẽ có đài truyền hình trong huyện tới ghi hình, còn có vài tờ báo nhỏ đưa tin, thật sự có rất ít phụ nữ đồng ý kiện tiếp.” Nữ cảnh sát hỏi Ninh Thư.

Đây là lý do chính mà nhiều người không chịu đi báo án.

Ninh Thư gật đầu: “Đương nhiên, khẳng định phải kiện, để cho toàn thế giới biết tôi bị cưỡng hiếp thì đã sao nào, phải để cho những tên tội phạm hãm hiếp đó nhìn thấy kết cục cuối cùng của mình.”

“Vậy được rồi.”

Nữ cảnh sát vỗ vỗ vai Ninh Thư.

Ninh Thư lấy bút ghi âm ra: “Đợi lát nữa lên tòa, cô tìm cơ hội thích hợp đưa cái này cho thẩm phán.”

Nữ cảnh sát mở bút ghi âm ra, nghe mấy lời thu lại bên trong, sau đó yên lặng nhìn Ninh Thư: “Cô quả thực phải chịu khổ nhiều, những người đó cũng thật vô sỉ.”

Ninh Thư vào toà tìm chỗ ngồi.

Mẹ Lý Binh đã sớm tới toà án rồi, thấy Ninh Thư đến thì vội vàng ngồi vào cạnh Ninh Thư: “Con dâu, đợi lát nữa con cứ nói là con tự nguyện, các con là người yêu của nhau, biết chưa?”

Ninh Thư: Đéo…

Mẹ Lý Binh thấy Ninh Thư không nói lời nào, nghĩ Ninh Thư đồng ý rồi bèn mỹ mãn trở về chỗ ngồi.

Phiên tòa bắt đầu, Lý Binh được dẫn ra, hai tay bị còng lại, đầu cạo trọc, trên người mặc đồ tù.

Lý Binh cạo hết đầu rồi trông càng xấu.

Thẩm phán tuyên đọc tội trạng của Lý Binh, Lý Binh kích động phủ nhận: “Tôi không cưỡng hiếp ai, tôi với Vương Anh là người yêu của nhau, chúng tôi là người yêu.”

Lý Binh rất sợ phải ngồi tù, hơn nữa lúc sáng hắn gặp mẹ, mẹ hắn khẳng định với hắn rằng Vương Anh đồng ý giải quyết riêng. Cho nên việc hắn cần làm hiện tại là kiên quyết phủ nhận, phủ nhận hành vi phạm tội hiếp dâm.

“Mời người bị hại bước lên.” Thẩm phán gọi Ninh Thư, Ninh Thư vội vàng đứng lên, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cô.

Ninh Thư ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi, làm như không thấy những ánh mắt quái dị kia.

“Quan hệ giữa cô với nghi phạm là yêu đương sao?” Thẩm phán hỏi Ninh Thư.

Lý Binh và mẹ hắn đều chờ mong nhìn Ninh Thư, chỉ cần Ninh Thư nói một lời, sự việc lần này có thể giải quyết viên mãn.

Ninh Thư nhẹ nhàng cong khóe miệng, lắc đầu: “Chúng tôi không phải người yêu, chúng tôi còn không hề quen biết, là hắn cưỡng hiếp tôi, video giám sát của siêu thị và đoạn ghi âm này đều có thể chứng minh.”

Lúc này có người đưa bút ghi âm cho thẩm phán, thẩm phán bật lên, bên trong lập tức truyền ra âm thanh mắng chửi dữ dội của mẹ Lý Binh, bén nhọn đâm vào màng nhĩ người ta.

Ở đây có không ít người đều che miệng nở nụ cười, khiến cho bản mặt già nua của mẹ Lý Binh đỏ cả lên, nhịn không được nhìn Ninh Thư mắng: “Cái con tiện nhân này, mày còn dám ghi âm.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.