Nếu là người thường, muốn sống trên hòn đảo này thật sự rất khó.
Còn phải sống tận một tháng.
Xung quanh có camera lập loè ánh đỏ, ghi hết lại nhất cử nhất động của bạn.
Ninh Thư làm như không thấy mấy cái camera đó, hiện tại cô đang nghĩ cách thoát khỏi đây.
Kiên trì thêm 25 ngày là được.
Ninh Thư vẫn giữ thái độ hoài nghi với số tiền một ngàn vạn.
Chương trình TV nếu không giở mánh gì mới là lạ, sao có thể chắp tay dâng ra một ngàn vạn.
Cũng do người ủy thác gấp đến độ không biết nên làm gì nên mới bí quá hoá liều.
Bởi vì cô căn bản không có cách nào kham nổi phí phẫu thuật cao ngất kia, cuộc sống bất đắc dĩ vậy đấy.
Còn chuyện bán đứng thân thể thì không nên nghĩ.
Ninh Thư nỗ lực tu luyện, cơ bản không có hành động gì, vẫn luôn ở trong khu vực này, sau khi bị rắn cắn, Ninh Thư cũng không gây ra động tĩnh nữa.
Ăn Tích Cốc Đan, Ninh Thư không có cảm giác đói, nhưng còn camera, Ninh Thư chỉ đành bắt mối ăn.
Loại mối này giàu chất dinh dưỡng như lòng trắng trứng vậy.
Ninh Thư ăn kiến, không có ý định ăn sâu, vị của sâu quả thực, răng cắn vào một cái, nước vẩy ra, bắn tung tóe trong miệng.
Mẹ ơi.
Nếu sâu được chiên lên bằng dầu, xốp giòn ngon miệng lại khác.
Ninh Thư ăn kiến là để cho người khác xem, một người mấy ngày không ăn cái gì sao có thể sống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi-2/2082484/chuong-1536.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.