Chương trước
Chương sau
Nếu là người thường, muốn sống trên hòn đảo này thật sự rất khó.

Còn phải sống tận một tháng.

Xung quanh có camera lập loè ánh đỏ, ghi hết lại nhất cử nhất động của bạn.

Ninh Thư làm như không thấy mấy cái camera đó, hiện tại cô đang nghĩ cách thoát khỏi đây.

Kiên trì thêm 25 ngày là được.

Ninh Thư vẫn giữ thái độ hoài nghi với số tiền một ngàn vạn.

Chương trình TV nếu không giở mánh gì mới là lạ, sao có thể chắp tay dâng ra một ngàn vạn.

Cũng do người ủy thác gấp đến độ không biết nên làm gì nên mới bí quá hoá liều.

Bởi vì cô căn bản không có cách nào kham nổi phí phẫu thuật cao ngất kia, cuộc sống bất đắc dĩ vậy đấy.

Còn chuyện bán đứng thân thể thì không nên nghĩ.

Ninh Thư nỗ lực tu luyện, cơ bản không có hành động gì, vẫn luôn ở trong khu vực này, sau khi bị rắn cắn, Ninh Thư cũng không gây ra động tĩnh nữa.

Ăn Tích Cốc Đan, Ninh Thư không có cảm giác đói, nhưng còn camera, Ninh Thư chỉ đành bắt mối ăn.

Loại mối này giàu chất dinh dưỡng như lòng trắng trứng vậy.

Ninh Thư ăn kiến, không có ý định ăn sâu, vị của sâu quả thực, răng cắn vào một cái, nước vẩy ra, bắn tung tóe trong miệng.

Mẹ ơi.

Nếu sâu được chiên lên bằng dầu, xốp giòn ngon miệng lại khác.

Ninh Thư ăn kiến là để cho người khác xem, một người mấy ngày không ăn cái gì sao có thể sống.

Cho dù sống sót ra ngoài, có lẽ cũng bị bắt về làm đối tượng nghiên cứu.

Ninh Thư giống người ủy thác, lúc sáng thì thu thập sương sớm đọng trên lá cây uống.

Ninh Thư tốt xấu vẫn có thể khống chế thân thể của mình, làm mình tận lực ít bài tiết, có thể bảo đảm trong thân thể chứa đủ nước.

Ninh Thư không hi vọng lưu lạc đến nông nỗi phải uống nước tiểu của chính mình.

Đã bảo chọn nhiệm vụ nhẹ nhàng chút rồi.

Rốt cuộc là đứa rảnh háng nào nghĩ ra loại chương trình này.

Ninh Thư vẫn luôn tu luyện, nếu thật sự không thể sống sót trở về, Ninh Thư tính bay về nhà.

Đương nhiên, Ninh Thư lại không biết hướng về nhà của người ủy thác là hướng nào.

Có lẽ sẽ mệt chết trong biển trước, hơn nữa trong biển còn có sinh vật biển nguy hiểm.

Mẹ ơi, tại sao thế giới này lại hung tàn như vậy.

Ninh Thư ngồi dưới tàng cây, dựa vào thân, trên cây có dấu khắc cô dùng dao khắc lại, đánh dấu ngày.

Ninh Thư cắt hai vạch, tượng trưng thời gian đã qua hai ngày, hơn nữa người ủy thác trước đó đã vượt qua năm ngày.

Mới bảy ngày, còn 23 ngày nữa.

Chắc là không quen nhìn bộ dáng Ninh Thư ăn không ngồi rồi như vậy.

Bộ đàm trên người Ninh Thư vang lên tích tích, bên trong truyền đến tiếng đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị, “Số 15, hiện tại mời cô đi tìm đồng bạn.”

Ninh Thư: ……

Tìm đồng bạn gì?

Bảo cô chạy khắp rừng kiếm à, tồn tại thôi đã rất gian nan, làm gì còn rảnh hơi đi lo việc không đâu.

Nhỡ lạc vào một nơi nguy hiểm thì sao.

Chắc muốn cô gặp được chuyện nguy hiểm gì mới có kịch hay.

Ninh Thư nhếch khóe miệng, dựa vào cây không nhúc nhích.

Nếu có thể sử dụng bộ đàm, chứng tỏ ngoài 20 người họ thì vẫn còn người khác ở trên đảo, chỉ huy mọi người hành động.

Rõ ràng chỉ yêu cầu mọi người sống sót trong một tháng, nhưng giờ lại muốn cô đi tìm đồng bạn.

Đéo!

Ninh Thư tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ với mệnh lệnh trong bộ đàm.

Nếu có những người khác trên đảo, khẳng định ăn ngon uống tốt, dứt khoát đi cướp đi.

Ninh Thư nghĩ một hồi vẫn quyết định từ bỏ, chuyện quan trọng nhất bây giờ là sống sót rời khỏi đây, sau đó kiếm đủ tiền, có thể để mẹ người ủy thác tiến hành phẫu thuật.

Người ủy thác nghèo đến nỗi mạo hiểm tham gia chương trình này, còn cô phải đi đâu kiếm một số tiền lớn như thế?

Phần thưởng chương trình một ngàn vạn, Ninh Thư chỉ cười khinh một tiếng, không mang bất cứ hi vọng nào.

Ninh Thư xoa xoa mồ hôi trên mặt, áo thun trên người đã ướt toàn bộ, dính sát vào da, thời tiết quá nóng.

Bộ dáng chật vật này bị truyền ra ngoài, cũng thật là……

“tích tích tích……” Bộ đàm bên hông Ninh Thư lại vang lên, “Xin làm theo chỉ thị.”

“Tìm được đồng bạn, sinh tồn cùng đồng bạn.”

Ninh Thư thở ra một hơi dài, chống gậy gỗ đứng lên, khập khiễng bước đi.

Dù sao chân cô cũng bị thương, nếu cứ bước đi bình thường không phải rất kỳ quái sao?

Tìm được đồng bạn, sinh tồn cùng đồng bạn.

Nhưng cuối cùng người thắng chỉ có một, một ngàn vạn sẽ rơi vào tay ai.

Nếu chia một ngàn vạn này cho hai mươi người, một người cũng được 50 vạn.

Nếu cuối cùng chỉ còn một người thì chỗ tiền này không cần chia.

Ninh Thư cảm thấy chương trình này tràn ngập ác ý, chắc không phải một chương trình làm ra chuyên để khảo nghiệm nhân tính đâu nhỉ.

Ninh Thư phóng tinh thần lực, nếu phát hiện phía trước có nguy hiểm gì, Ninh Thư đều tránh đi.

Không riêng động vật nguy hiểm, thực vật nơi này cũng nguy hiểm.

Có đụng phải độc thảo không cũng khó phân biệt.

Ninh Thư đi rất chậm, nếu gặp thảo dược thích hợp, Ninh Thư sẽ đặt vào miệng nhai rồi đắp lên miệng vết thương.

Vì bài trừ máu độc, Ninh Thư đã dùng dao cắt mở miệng vết thương.

Thời tiết trong rừng oi bức ẩm ướt, vết thương của Ninh Thư đã bắt đầu sinh mủ, đây còn là có linh khí giúp chữa trị đấy.

Chủ yếu là hoàn cảnh quá ác liệt.

Ninh Thư khá sợ muỗi, muỗi nơi này rất lớn, nếu có mầm bệnh sốt rét, ở trên đảo không được trị liệu chắc chắn sẽ chết.

Mọi nơi đều giấu động vật có độc.

Vì một chương trình như vậy mà liều mạng.

Quả thực là biến thái.

Người ủy thác đã thật sự chết, chết thật đó.

Tốc độ Ninh Thư khập khiễng cũng không mau, càng có thêm nhiều camera quan sát tình huống xung quanh.

Ninh Thư phát hiện, camera trên đảo này quả thực nhiều không đếm xuể, đây phải hao phí bao nhiêu vốn đầu tư?

Mà chỉ vì làm một chương trình.

Nhưng chương trình này còn có người chết, chẳng lẽ đài truyền hình không sợ bị kiện tụng?

Hay là tẩy não người xem rằng chương trình này chỉ là một bộ phim?

Thật ra chẳng có ai chết??

Đi một ngày, cuối cùng Ninh Thư gặp một người, đây là đồng bạn người trong bộ đàm nói đấy à.

Là một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, trên tư liệu là một bà chủ gia đình.

Nhìn thấy Ninh Thư, người phụ nữ lộ ra thần sắc vui mừng, thở dài nhẹ nhõm, “Cuối cùng cũng tìm được cô.”

“Chân cô làm sao vậy?” Người phụ nữ hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư ngồi lên tảng đá bám đầy rêu xanh, nói: “Bị rắn cắn.”

Ninh Thư có chút kinh ngạc, bà chủ gia đình này thế mà lại có thể sinh tồn tám ngày.

Người phụ nữ dựa vào gần Ninh Thư, ngồi xuống, “Rắn có độc à, thấy cô không có việc gì, tôi đoán hẳn con rắn kia không có độc.”

Ninh Thư không nói, căn cứ vào hoàn cảnh sinh tồn, rắn không thể là loại không có khả năng công kích, dù không có độc cũng có thể thân thể cực lớn, trực tiếp dùng sức quấn cổ con mồi.

Ninh Thư hỏi người phụ nữ: “Cô có nhận được mệnh lệnh từ bộ đàm không?”

Người phụ nữ lắc đầu, “Không hề.”

Ninh Thư nhíu mày, chỉ cô nhận được sao?

Ninh Thư nhìn chằm chằm người phụ nữ này, trên mặt cô có vài đốm vàng nâu, dáng người cũng biến dạng, không còn nét thon thả của tuổi trẻ nữa.

Người phụ nữ tránh né ánh mắt Ninh Thư, đứng lên nói: “Chúng ta vẫn nên xem tối nay ăn gì chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.