Chương trước
Chương sau
Bà chủ gia đình này nói mình không nhận được mệnh lệnh.

Nhưng Ninh Thư nhớ lúc cô nhìn thấy bà ta, câu đầu tiên bà ta thốt ra là “cuối cùng cũng tìm được cô”.

Chứng tỏ người này đang tìm cô, nhưng hỏi bà ta lại nói không nhận đươc mệnh lệnh.

Rõ ràng là nói dối.

“Cô tìm được nguồn nước chưa, tôi khát chết rồi.” Bà chủ gia đình hỏi Ninh Thư, “Đúng rồi, tôi tên Ngô Quyên, còn cô?”

Ninh Thư nói: “Tôi tên Hứa Hân, tôi không tìm được nguồn nước, cô không tìm được nước mà sao vẫn sống được?”

“Tôi tìm được một loại củ cải, mỗi ngày lấy ăn, miễn cưỡng qua ngày.” Ngô Quyên nói.

Tuy rằng là bà chủ gia đình, song vẫn nhận biết được đủ loại rau dưa.

Ninh Thư à một tiếng, “Mỗi ngày tôi lấy kiến ăn, cô tìm tôi làm gì?”

“Hai người chúng ta thật vất vả mới gặp được nhau, chi bằng cùng nhau kết bạn, hai người cùng sinh tồn vẫn dễ hơn một.” Ngô Quyên thoạt nhìn chính là một bà chủ gia đình dịu dàng.

Ninh Thư gật gật đầu, “Được.”

Tối đến, Ninh Thư cùng Ngô Quyên ngả lưng vào một thân cây.

Trong rừng có đủ loại chim hót kêu, còn có đom đóm bay qua trước mặt, các loại động vật sống về đêm đều ra hết.

Ninh Thư nhắm mắt lại, phóng tinh thần lực ra xem xét tình huống xung quanh.

Nhân tiện quan sát Ngô Quyên, Ngô Quyên khẳng định cũng nhận được mệnh lệnh, mà không biết mệnh lệnh là gì.

Nếu nhận được cùng một mệnh lệnh với cô, tại sao phải nói mình không nhận được mệnh lệnh nào.

Ninh Thư sẽ không chủ động làm hại người khác, nhưng trên hòn đảo cô lập này, lòng người khó dò, huống chi còn có sức hút của tiền tài.

Ai cũng là đối thủ cạnh tranh của nhau, thêm chút khúc mắc ích lợi, không biết khi nào sẽ bị đâm một dao vào lưng.

Ngô Quyên thật ra rất cảnh giác, ngủ một lúc sẽ tỉnh lại, xem xét có nguy hiểm gì không, nhưng cũng không đánh thức Ninh Thư.

Cả đêm bình an không có chuyện gì.

Chẳng qua lúc rạng sáng, Ngô Quyên đẩy đẩy Ninh Thư, thấy Ninh Thư vẫn nhắm mắt không tỉnh.

Ngô Quyên cắn môi, rút dao ra, hạ quyết tâm đâm về phía Ninh Thư.

Ninh Thư vẫn luôn dùng tinh thần lực chú ý Ngô Quyên, thấy Ngô Quyên giơ con dao sáng loáng đâm về phía mình, lập tức mở mắt, lăn mình một cái.

Dao của Ngô Quyên đâm vào thân cây sau lưng Ninh Thư, còn đâm rất sâu, Ngô Quyên tái mặt muốn rút dao ra, nhưng không rút nổi.

Ninh Thư nhìn Ngô Quyên, “Tôi với cô không oán không thù, tại sao muốn giết tôi?”

Nếu con dao này thật sự cắm vào cổ cô, khẳng định sống không được.

Ninh Thư cảm thấy Ngô Quyên rất có đầu óc, chọn thời điểm ra tay là lúc rạng sáng, lúc người ta đang ngủ đến ngất ngây.

Với cả nếu giết buổi tối, sẽ phải ngủ cùng thi thể cả đêm.

Ngô Quyên lấy tay che mặt, bả vai run run, vô cùng bi thương nói: “Chỉ cần giết cô, tôi sẽ có một ngàn vạn, tôi cần một ngàn vạn đó.”

Ninh Thư nhún vai, cô cũng cần một ngàn vạn, tới tham gia chương trình này, ai lại không muốn một ngàn vạn.

“Con gái tôi mới chỉ bốn tuổi, nó còn nhỏ như vậy, nhưng lại vì mắc bệnh mà bị bố nó vứt bỏ.”

“Chỉ cần cô chết, tôi sẽ có tiền cho nó khám bệnh.”

Ninh Thư nheo mắt, nhìn camera lập loè ánh đỏ gắn trên cây.

Người ra lệnh cho bọn họ được lắm, bảo cô sinh tồn cùng đồng bạn, rồi lại bảo một người khác giết cô.

Tìm đồng bạn rồi cùng nhau sinh tồn, từ lúc bắt đầu đã khiến cho người khác thả lỏng cảnh giác.

Mà lại ra mệnh lệnh giết người cho một người khác, từ lúc bắt đầu đã muốn một người giết một người.

“Cô muốn giết tôi để cứu con gái, con gái cô vô tội, tôi cũng vô tội, thứ cho tôi nói một câu, bệnh của con gái cô chắc chắn trị không được.”

Ngô Quyên ôm mặt gào khóc, Ngô Quyên vốn là một bà chủ gia đình, là vì con gái của mình mới lấy hết can đảm muốn giết Ninh Thư.

Bà ta quá muốn một ngàn vạn đó, thế nên mới mắc câu, Ngô Quyên cũng không thể không làm.

Chỉ là loại chuyện này làm một lần, thì sẽ có lần thứ hai.

Lần này bảo bạn giết một người, tiếp theo sẽ là hai người, vì được đến tiền, bạn chỉ có thể một lần lại một lần đột phá cực hạn của mình.

Bởi vì không cam lòng cứ từ bỏ một ngàn vạn như vậy.

“Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tôi thật sự không cố ý, cục cưng của tôi, dù trên tay đều là vết ứ máu lại vẫn ôm tôi nói, mẹ, đừng khóc, con không đau, thật sự không đau.”

Thần sắc Ngô Quyên vừa hoảng sợ vừa hối hận, lúc nhắc tới con gái mình, nét mặt đầy thống khổ.

Ninh Thư rút con dao cắm trên cây ra, ném tới trước mặt Ngô Quyên.

“Có một số việc, một khi bắt đầu thì không quay lại được, cô cảm thấy giết tôi thì thật sự có được một ngàn vạn à?” Ninh Thư tiến đến bên tai Ngô Quyên, nhẹ nhàng nói.

Ngô Quyên muốn giết cô, Ninh Thư không phải không tức giận, nhưng hòn đảo hoang này vẫn nằm trong phạm vi xã hội pháp trị, hơn nữa xung quanh có vô số camera đang chĩa vào bọn họ.

Chỉ cần Ngô Quyên giết cô, đó chính là phạm tội, camera bốn phương tám hướng đều ghi được.

Có vài người có thể trốn được trừng trị của pháp luật, nhưng không phải những người giống Ngô Quyên.

“Đến lúc đó, đừng nói tới việc cứu con gái, có khi cô đang ở trong phòng giam ấy.” Ninh Thư nói.

Ngô Quyên siết chặt tay, thân thể không kìm được mà run rẩy.

Ninh Thư hoạt động thân thể, “Hai người chúng ta xem ra không thể làm đồng bạn được, hẹn gặp lại.”

Ninh Thư cầm cành cây, khập khiễng bước đi.

Ninh Thư sẽ không ra tay giết người, nguy hiểm trên đảo nhiều không đếm xuể, còn 22 ngày, chừng đó thời gian đã đủ tra tấn một người.

Ninh Thư thong thả bước đi, bộ đàm trên người lại vang lên, “Số 15, mời cô giết số 8 ngay.”

Ninh Thư trợn trắng mắt, thật là tìm mọi cách làm họ rối lên.

Ninh Thư khinh thường nhìn bộ đàm.

“Nơi này là rừng, cho nên mời cô tôn trọng luật rừng, số 8 muốn giết cô, nên điều cô phải làm bây giờ là giết số 8, trừ sạch hậu hoạn.”

“Chỉ cần giết số 8, cô cách một ngàn vạn càng gần.” Tiếng nói đầu bên kia bộ đàm bắt đầu dụ dỗ.

Tuy giọng điệu lạnh lùng như xử lý việc chung, nhưng nội dung lại tràn ngập dụ hoặc.

Ninh Thư vẫn mắt điếc tai ngơ, khập khiễng đi càng xa khỏi Ngô Quyên.

Đối với Ninh Thư không nghe lời, người bên kia bộ đàm cũng không hề tức, mà nói: “Số 15, cô hãy nghĩ lại về mẹ mình, mẹ cô bây giờ đang nằm trong bệnh viện, cần số tiền này.”

“Có lẽ, mẹ cô hiện tại đã bị ngừng cho sử dụng thuốc, đuổi khỏi bệnh viện.”

“Số 15, hãy giết số 8 đi, mẹ cô sẽ nhận được điều trị tốt nhất, chờ cô trở thành người thắng cuối cùng, mẹ cô sẽ trở lại làm một người khỏe mạnh.”

Ninh Thư dừng bước, đây là lấy mẹ người ủy thác ra uy hiếp.

Nhược điểm và dã tâm của hai mươi người, người này nắm rất rõ.

Ninh Thư nghĩ nát óc cũng không ra, rốt cuộc chương trình này có ý nghĩa gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.