Chương trước
Chương sau
“Cho nên, giờ cô hãy trở về giết chết số 8 muốn hại cô.”

Ninh Thư: ……

Cứ muốn bọn họ tàn sát lẫn nhau vậy thôi?

Ninh Thư cảm thấy không chỉ đơn giản vậy.

Là từng bước một giẫm nát nguyên tắc và điểm mấu chốt của mọi người.

Vì cầu sinh, vì một ngàn vạn, con người có thể làm ra những chuyện bản thân cũng không thể tưởng tượng nổi.

Lấy mẹ Hứa Hân uy hiếp cô.

Hiện tại Ninh Thư lại không có cách nào liên lạc với mẹ Hứa Hân.

Trạng thái ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Trong lòng Ninh Thư chửi thầm, chọn thoả hiệp vì một việc, bạn chắc chắn sẽ phải thoả hiệp vô số lần nữa.

“Số 15 hãy suy xét cho rõ.” Giọng nói bên kia bộ đàm khách khí lại xa cách, nhưng lời hắn nói lại không tốt đẹp như vậy

Bảo cô đi giết người, còn nói đến đơn giản thế.

Ninh Thư thầm giơ ngón giữa, nhưng lại nghĩ đến mẹ người ủy thác, nhược điểm của cô còn ở trong tay đối phương.

Chọc giận đối phương sẽ không có bất cứ chỗ tốt nào.

Trong lòng Ninh Thư khoa tay múa chân giơ vô số ngón giữa, cô dứt khoát tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu thu thập sương sớm, đổ sương đọng trên lá cây vào miệng.

Buổi sáng có sương dính lên người rất khó chịu.

Cuộc sống trong rừng thật khổ, một bộ quần áo ướt nhẹp vẫn phải mặc, liên tục ngấm mồ hôi, còn đủ loại dơ bẩn.

Ninh Thư cũng không dám kéo cổ áo ra ngửi mùi trên người mình.

Quá mẹ nó mất hồn, lúc này mới là ngày thứ 8, còn chưa tới nửa tháng.

Nội tâm Ninh Thư khá rối rắm, thật sự cô không biết nên làm như thế nào.

Bảo cô giết một người chả có tí liên quan gì tới mình, Ninh Thư không làm được.

Nhưng nhỡ đối phương thật sự động tay gây chuyện với mẹ người ủy thác thì sao?

Đm, chẳng lẽ nhiệm vụ siêu cấp đầu tiên sẽ phải thất bại?

Mẹ nó?

Đời người nhiều lựa chọn như vậy, Ninh Thư cảm thấy tất cả lựa chọn khó khăn của cô đều bị ép ra hết rồi.

Ninh Thư vẫn đang đấu tranh nội tâm.

Vì một người không liên quan mà làm lỡ nhiệm vụ, hay là cuốn một người không liên quan vào nhiệm vụ của cô, thay cô chôn theo nhiệm vụ?

Nhưng nếu số lần bị giết của cô nhiều, đến lúc đó cô cũng sẽ bị giết thật.

Đmmmmm!

Ninh Thư: Khó khăn quá thể.

Hận nhất là loại tình cảnh khùng điên này.

Ninh Thư cười âm hiểm, dứt khoát diệt hết những người tham gia khác đi.

Có thứ như lương tri này thật là phiền.

Nhưng mà, người ủy thác chết do bị rắn cắn, nếu là bị người giết chết, Ninh Thư tự nhiên có thể im hơi lặng tiếng giết người.

Cho nên, những người khác trên đảo này chưa có ai động vào Hứa Hân, hoặc chưa kịp động vào.

Ninh Thư đến giờ vẫn chưa rõ người sau màn muốn làm gì, có phải ăn no rửng mỡ không?

Tập đoàn kia tài trợ cho một chương trình mắc bệnh dại như này làm gì?

Ninh Thư cảm thấy nếu mình ngồi im ở đây cũng có thể qua một tháng.

“Số 15, suy nghĩ kĩ chưa?” Bộ đàm vang lên.

Ninh Thư giật giật môi, không tiếng động nói, cút cmm đi.

Bà cứ ngồi im đấy, làm gì được nhau.

Không biết trên đảo này có căn nguyên thế giới không.

Dù sao cũng là nơi gần biển, có nước.

Nếu nhiệm vụ này thất bại, ít nhất cũng phải vớt về tiền vốn.

Thời tiết trên đảo thay đổi bất thường, đột ngổ đổ mưa to.

Cuồng phong gào thét, sóng biển cuồn cuộn, chớp giật đùng đùng, cứ như nổ bên tai.

Ninh Thư ngẩng đầu, hé miệng uống nước mưa, nhân tiện nhặt bồ kết trên đất lên gội sạch đầu, cũng chà xát bụi bẩn trên người mình.

Trên người không có vật gì đựng nước được.

Ninh Thư chỉ có thể hé miệng uống no nước mưa.

Bị buộc trên hòn đảo này, nội tâm Ninh Thư rất cự tuyệt.

Nếu cô có pháp tắc không gian, nói không chừng đã có thể dịch chuyển khỏi đây, rời khỏi hòn đảo này.

Nhưng mà đây là lý luận bất khả thi, còn phải xem tình huống vị diện, càng là vị diện cao cấp càng bị áp chế nghiêm trọng.

Mi ở vị diện cấp thấp, có khi nhoáng cái đã xuất hiện ở xa ngàn dặm, nhưng ở vị diện cao cấp, có khi chỉ có thể xuất hiện ở cách khoảng trăm mét.

Bão tới nhanh đi cũng nhanh, Ninh Thư thoải mái dễ chịu được tắm một hồi, nhưng là tắm không cởi quần áo, chỉ cho tay vào trong quần áo kỳ cọ.

Quần áo ướt đẫm dính hết lên người.

Camera trong bão táp vẫn như cũ, kiên cường làm việc.

Loại đồ như camera này, cho dù chìm trong biển cũng không sợ.

“Số 15……” Bộ đàm lại phát ra âm thanh, gọi số 15 rồi lại không biết nói gì nữa.

Ngay sau đó bên kia lại ngắt máy.

Mắc bệnh gì vậy?

Ninh Thư cầm bộ đàm, bĩu môi.

Ninh Thư tìm được một con mối, bắt lấy để vào miệng nhai.

Bày ra bộ dáng ăn chỉ là để cho người khác xem.

Ninh Thư may mắn tìm thấy một tổ ong, trong tổ ong khẳng định có mật ong.

Ninh Thư cảm giác gần đây miệng đều nhạt chết rồi, nếu có thể ăn chút vị ngọt thuần thiên nhiên như mật ong, khẳng định rất rất hạnh phúc.

Nhưng mà nhìn thấy mấy con ong to như ngón tay bám bên ngoài, Ninh Thư lựa chọn từ bỏ.

Muốn ăn cũng cực đau.

Ninh Thư cầm dao khắc một dấu lên cây, lại qua một ngày.

Có lẽ thấy Ninh Thư bùn nhão không trét được tường, người bên kia bộ đàm tạm thời lựa chọn mặc kệ cô.

Ninh Thư chống cành cây đi khắp nơi, si tâm vọng tưởng sẽ tìm được căn nguyên thế giới.

Chỉ cần nghĩ đến việc mình tìm được thêm một căn nguyên thế giới, Ninh Thư liền thấy cuộc sống này không gian nan tới vậy nữa.

“Trên đảo này không có căn nguyên thế giới.” 2333 nói.

Ninh Thư: ……

Cút.

Loại cảm giác này giống như lúc xem phim trinh thám, ngay từ đầu đã nói cho cô biết hung thủ là ai.

Đám spoil chết hết đi.

Có câu đmm giờ bà muốn nói.

Cô muốn lừa mình dối người cũng không được.

Biết không có căn nguyên thế giới, Ninh Thư cũng lười chạy khắp nơi, ngồi bất động trên đất hơn nửa ngày.

Nếu có bọ cạp hay côn trùng độc bò đến trước mặt cô, Ninh Thư lập tức kéo cái giày bẩn thỉu của mình, một phát đập chết bọn nó.

Đời nản thế nào không cần nói.

Ninh Thư vẫn luôn tu luyện, có vũ lực, người khác còn làm gì được cô, chỉ sợ chẳng chạm được một cái móng tay.

Cô không chủ động đi hại những người này, nhưng nếu bọn họ mơ tưởng tính làm gì cô để đạt được một ngàn vạn, vậy đừng trách cô không khách khí.

Ngày hôm sau, Ninh Thư đầu tiên là lấy sương sớm uống, lại lấy dao khắc lên cây một vạch.

Cô lại vẫn bất động ngây người một ngày trời, còn 21 ngày.

Nếu cứ như qua một tháng cũng không tồi, sau đó rời khỏi hòn đảo này.

Điều Ninh Thư lo lắng nhất là, có khả năng bọn họ sẽ chết sạch.

Sự thật chứng minh, Ninh Thư có lẽ đã xem nhẹ ác ý của người trong trò chơi này.

Ninh Thư ở im một chỗ, nhưng núi bất động thì nước chảy, một người đàn ông bắt gặp Ninh Thư.

Người này cũng rất chật vật, ống quần tây đều rách, áo sơ mi bẩn thỉu, trên tay cầm áo khoác tây trang.

Tới tham gia chương trình cầu sinh mà lại mặc tây trang, làm vậy cho ai xem.

Luật sư nhìn thấy Ninh Thư, thần sắc lập tức cảnh giác, thong thả tới gần, nhân tiện nhìn xung quanh, “Chỉ có một mình cô sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.