Ninh Thư nhìn cô nhóc dùng dây đằng bện thuyền.
Nói là thuyền, thật ra giống chiếu hơn.
Thứ này sao có thể chịu nổi sức nặng một người?
Ninh Thư chuyển mắt, hỏi cô nhóc da nâu: “Nhóc dùng cái này ra biển có hơi nguy hiểm.”
Ninh Thư muốn đi cùng nó, cứ ở mãi đây thì không nắm được quyền chủ động.
Trong lòng Ninh Thư đang lo lắng cho mẹ người ủy thác.
Mẹ người ủy thác nằm trong bệnh viện, có phải thật sự bị bệnh viện đuổi ra ngoài rồi không?
“Tôi tên Hứa Hân, tôi nhận nhiệm vụ tới đây ngăn cản nhóc rời đi.” Ninh Thư nói trắng ra.
“Không, không, tôi phải rời khỏi đây, tôi không muốn ở lại nơi này, tôi sợ.” Màu da nâu của cô nhóc dưới ánh mặt trời như sáng lên một chút.
Cô gái biểu cảm hoảng sợ lùi về phía sau, vừa cảnh giác vừa hốt hoảng nhìn Ninh Thư, “Có phải cô muốn giết tôi không?”
“Chắc chắn cô tới giết tôi, mọi người đều thích tàn sát lẫn nhau, tôi sợ.”
Cô gái nhỏ này vốn lớn lên ở biển, tới tham gia chương trình này thuần túy chỉ do ngoài ý muốn.
Thấy thông báo tuyển người trong TV, lại thêm phần thưởng một ngàn vạn, hơn nữa nơi tổ chức chương trình lại là trên biển nên cảm thấy mình có ưu thế.
Vì thế mới tham gia.
Hẳn trong hai mươi người, cô là người nhỏ tuổi nhất.
Có lẽ đã thấy người chết, trong lòng sợ hãi nên muốn chạy trốn.
Ninh Thư lắc đầu, “Tôi sẽ không giết nhóc, ngược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi-2/2082474/chuong-1541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.