Chương trước
Chương sau
Ninh Thư nhìn chằm chằm Cung Dung trong màn hình, Cung Dung một thân trang phục nữ, rất xinh đẹp.

Môi đỏ chậm rãi nói: “Tôi bị bắt cóc.”

Ninh Thư không hề ngoài ý muốn, Cung Dung chỉ có thể nói mình bị bắt cóc, như vậy là tốt nhất với Cung Phù đang nằm trên giường bệnh.

Sắc mặt Cung Dung tái nhợt đến gần như trong suốt, nói với ống kính: “Cung Phù cảm thấy tôi bị giết là do có một khoảng thời gian bọn bắt cóc không liên hệ với em ấy, em ấy cảm thấy tôi đã có khả năng bị giết hại.”

Cung Dung cực lực giúp Cung Phù thoát thân.

Ninh Thư nhịn không được vỗ tay, Cung Dung thật đúng là anh trai tốt nhất thế giới, bị em gái truy sát, đến một câu oán hận cũng không có.

Đoán chừng là muốn đợi em gái mình tỉnh lại, lại để em gái tiếp tục quản lý công ty.

Cưng em gái tận trời.

Hoặc là do sắp chết đến nơi, bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy so đo với em gái không có gì tốt.

Ngược lại vui mừng vì em gái mình đến anh trai ruột cũng có thể ra tay, nhất định có thể bảo vệ tập đoàn SR.

Lợi ích của gia tộc mới là trên hết.

“Như vậy ai bắt cóc cô?”

“Làm sao cô có thể chạy trốn?”

“…”

Cung Dung nói: “Là có người giúp đỡ.”

“Sinh viên Hứa Hân kia có phải người bắt cóc cô?” Một sinh viên có thể bắt cóc người của Cung gia, đây vốn là một chuyện không quá có khả năng.

Vệ sĩ Cung gia vứt cho chó gặm à?

Cung Dung nhàn nhạt nói: “Không thể trả lời.”

Ninh Thư đứng trước TV: …

Mẹ nó, Ninh Thư thật muốn đập tan cái TV, hắn nói một câu không phải cô bắt cóc là xong chuyện.

Lại nói không thể trả lời thật là khiến người ta suy nghĩ bậy bạ.

Ninh Thư cười lạnh một tiếng, Cung Dung đúng là một chút cũng không muốn chịu thiệt.

Cung Dung dưới sự bảo hộ của vệ sĩ leo lên xe, có phóng viên đuổi theo.

Ninh Thư thấy sắc mặt Cung Dung trên TV, dù không sử dụng tinh thần lực rà quét ngũ tạng lục phủ của Cung Dung cũng có thể nhìn ra thân thể Cung Dung không còn chống được bao lâu.

Giữa mày ẩn ẩn khí đen.

Ninh Thư đến quán net, tra tìm tin tức về tình hình trò chơi mạo hiểm.

Người thắng cuối cùng của trò chơi cũng nên xuất hiện rồi, xảy ra sự kiện giết người thảm như vậy, khẳng định sẽ gây oanh động lớn.

Thời gian một tháng đã sớm qua, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tin tức.

Có lẽ là bởi vì cô bắt cóc Cung Dung làm sự tình trở nên phức tạp, Cung Phù trực tiếp kết thúc chuyện này trong im lặng.

Như vậy có thể những người trên hải đảo kia đều đã chết.

Ninh Thư cười ha ha một tiếng, không biết vì sao người nhà của mười chín người, không đúng, là người nhà của mười tám người lại không làm ầm ĩ gì.

Chẳng lẽ người nhà của họ cũng không biết họ tham gia trò chơi?

Nếu có một người đứng ra thành đối tượng để người nhà họ phát tiết lửa giận, chính hung thủ mất sạch nhân tính.

Ninh Thư còn đang suy nghĩ có thể lấy chuyện này ra làm lỗ hổng để công kích Cung gia hay không.

Có một số việc không nên đâm thủng tờ giấy ở giữa, thấy ánh sáng rồi sẽ không dễ giải quyết nữa.

Nếu cô nói hết mọi chuyện trên hải đảo ra ngoài, người đầu tiên Cung Dung nghi ngờ chính là cô, còn có cô nhóc da nâu, nhưng cô nhóc da nâu đơn thuần như vậy, coi như không tính.

Cung Dung sẽ không hoài nghi cô nhóc.

Cái nồi tội phạm bắt cóc trên đầu cô còn chưa lấy xuống, không thể xúc động.

Ninh Thư chống cằm, ngón tay gõ lên mặt bàn.

Cô lại chờ Cung Phù ngỏm củ tỏi, Cung Dung tận tâm tính kế lâu như vậy đều là công dã tràng.

Ninh Thư gọi điện thoại cho người nhà những người tham dự khác, người thân của họ mất tích gần hai tháng, chẳng lẽ bọn họ không nghi ngờ gì sao?

Một số người nói đi tham gia chương trình, phải một khoảng thời gian nữa mới trở về.

Ninh Thư trực tiếp nói: “Trò chơi cầu sinh mạo hiểm đó chỉ có một tháng, con tôi vẫn chưa về, tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, đã báo cảnh sát, nhưng cảnh sát không cho lời giải đáp nào.”

“Tôi cũng không biết bọn họ ghi hình ở đâu, trong lòng tôi rất sốt ruột, tối đều gặp ác mộng, mơ thấy con tôi máu me đầm đìa.”

Ninh Thư dùng thanh âm già nua nôn nóng lại lo lắng khó chịu, khiến người nghe cũng cảm thấy lo sợ bất an.

Ninh Thư lại gọi điện cho người nhà nạn nhân.

Có vài người đã báo cảnh sát, con mình lâu như vậy vẫn chưa trở về, đừng nói là bị bắt cóc đấy?

Thậm chí chạy tới cả đài truyền hình làm ầm ĩ, đài truyền hình chỉ có thể nói không có việc gì, không có việc gì.

Trong lòng người nhà càng sốt ruột, gào: “Vậy để bọn họ gọi điện thoại cho chúng tôi, không nghe được giọng con tôi lòng tôi không yên tâm.”

Nhân viên công tác đài truyền hình nhất thời không làm được gì, bọn họ chỉ phụ trách thông báo tuyển dụng người, những việc khác không xen vào, giờ đi đâu mà tìm người.

“Bọn họ ghi hình kín, chờ ghi xong, tự nhiên sẽ liên hệ cho mọi người.”

Đài truyền hình đưa đưa đẩy đẩy như vậy càng làm lòng người không yên, vẫn có người đến đồn công an và đài truyền hình náo loạn không thôi.

Trên mạng còn có không ít người đăng bài viết, hỏi những người tham gia chương trình đâu hết rồi.

Đã hai tháng, không có chương trình, người cũng không thấy.

Khiến cho không ít người chú ý, đài truyền hình hết cách, chỉ có thể đến tập đoàn SR tìm Cung Dung.

Người là bọn họ mang đi, hiện tại mau đưa người trở về.

Cung Dung vuốt mi tâm, nhìn tin tức sôi trào trên mạng, nói với nhân viên công tác đài truyền hình: “Chuyện này tôi sẽ xử lý.”

Trong lòng người nhà càng ngày càng nôn nóng, càng lúc càng bất an, cuối cùng cũng có tin tức, có điều lại là tin xấu.

Bên cảnh sát đăng Weibo, nội dung đại khái nói là dùng một ngàn vạn làm tiền thưởng, nhưng lại không ngờ bác sĩ biến thái bị một ngàn vạn dụ hoặc, nổi điên đi giết người.

Còn quăng ra mấy tấm ảnh, bà chủ gia đình bị cắt ngực, luật sư bị cắt cổ, còn có lưu manh bị cắt đầu gối…

Dù sao mỗi người đều chết rất thê thảm, một số người đến thi thể cũng không tìm thấy.

Cảnh sát giải thích tính chất sự việc quá ác liệt, bọn họ đã tham gia điều tra từ sớm nhưng chỉ không công khai tin tức.

Mà vị bác sĩ kia hiện tại đã bị bắt giam trong tù.

Ninh Thư thở dài một hơi, lần này gánh tội thay chính là bác sĩ.

Tin tức này vừa ra liền gây thành sóng to gió lớn, tất cả mọi người đều phỉ nhổ bác sĩ là súc sinh, người nhà bác sĩ cũng bị tai bay vạ gió.

Lúc này Cung Dung đứng dậy, đối diện với ống kính nói: “Chuyện này tập đoàn SR cũng có trách nhiệm, vốn nghĩ là tài trợ để sản phẩm tập đoàn bán được tốt hơn, mới dùng một ngàn vạn khích lệ những người dự thi.”

“Nhưng lại không ngờ có một số người không chịu nổi dụ hoặc, gây ra chuyện như vậy, tại đây tôi xin thay mặt tập đoàn SR gửi lời xin lỗi đến toàn thể mọi người, về sau cũng không bao giờ tài trợ loại chương trình mạo hiểm này nữa.”

“Một ngàn vạn tiền thưởng sẽ dùng để bồi thường cho người nhà người bị hại, trừ cái đó ra, tăng thêm một ngàn vạn.”

Sau khi Cung Dung phát biểu thanh minh, đài truyền hình cũng nhanh chóng tỏ thái độ, thừa nhận lỗi lầm của mình, không biết nhìn người mới tuyển phải những người lòng lang dạ sói như vậy blah blah.

Ninh Thư nhịn không được vỗ tay, kịch bản sâu đấy.

Đài truyền hình chắc chắn có được chỗ tốt mới không nói những người này là do anh em Cung Dung tuyển.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.