Chương trước
Chương sau
Cảnh sát công bố danh sách người chết, trong đó có tên nguyên chủ Hứa Hân.

Tức là bây giờ cô đã chết, hơn nữa còn là chết mất xác, không biết chừng đã bị ném vào biển làm mồi cho cá.

Đã chết trên pháp luật, Ninh Thư hiện tại thành người không có hộ khẩu.

Ninh Thư cười khẩy một tiếng.

“Mẹ cũng đi lĩnh tiền trợ cấp đi, không lấy thì phí.” Ninh Thư nói với mẹ Hứa.

Mẹ Hứa liên tục lắc đầu, “Mẹ không đi, mẹ không cần số tiền dơ bẩn ấy của tập đoàn SR.”

Ninh Thư: …

“Đi lấy đi, hai ngàn vạn, chia ra mỗi nhà có thể lấy hơn một trăm vạn, mẹ thực sự không muốn?”

Có tiền rồi mẹ Hứa mới có thể làm phẫu thuật.

Cung Dung làm vậy rõ ràng là để trấn an người nhà.

Thật ra đây là một trận trò chơi tiền tài.

Đoán chừng là muốn dạy em gái rằng tiền có thể làm được rất nhiều chuyện, phải học được cách sử dụng tiền tài đạt thành mục đích.

Hai ngàn vạn đối với tập đoàn SR chỉ là một hạt bụi, nhưng lại có thể mua nhiều mạng người như vậy.

Ninh Thư nhìn Cung Dung trên TV biểu tình đau thương mà chân thành, ai có thể ngờ đây mới chính là hung thủ.

Còn bác sĩ thì thôi rồi, hắn có giết người không, giết.

Còn giết bao nhiêu, nói mi giết bao nhiêu thì là bấy nhiêu.

Rất tàn khốc.

Nếu lúc ấy cô không chạy trốn, bây giờ người bị phỉ nhổ chính là cô.

Ninh Thư khá để ý thân phận của mình, bây giờ cô là người vô danh, đã chết.

Cung Dung viết tên cô vào danh sách người chết là sợ cô gây rối.

Chuyện cô bắt cóc bị lôi ra, vậy chuyện hải đảo cũng sẽ bị liên lụy.

Có điều cánh truyền thông cũng không phải kẻ ngu, rất nhanh đã liên hệ được Hứa Hân trên danh sách người chết với tội phạm bắt cóc Hứa Hân trước đó.

Nhưng cảnh sát bác bỏ tin đồn, không phải cùng một người.

Hứa Hân trên hải đảo đã bị bác sĩ giết.

Nhưng vẫn có điểm đáng ngờ, trong đó có một số việc vẫn chưa rõ ràng.

Có điều cũng không dám đưa tin tiếp.

Tuy nói ngôn luận tự do nhưng trong phương diện truyền thông, bên trên vẫn quản lý rất nghiêm.

Rất nhanh, giữa một mảnh chửi rủa xúc động của quần chúng, bác sĩ bị đưa ra xét xử, bởi vì tính chất quá mức ác liệt, cộng thêm người nhà nạn nhân làm ầm ĩ và áp lực từ dư luận xã hội, bác sĩ bị phán tử hình.

Lúc này mặc kệ bác sĩ nói gì, mọi chuyện đã quyết, không còn đường sống.

Bác sĩ nhanh chóng bị xử bắn, chuyện này coi như xong.

Ninh Thư nghĩ, có lẽ lúc này Cung Dung đang rất đắc ý, vừa uống rượu vang đỏ vừa cười.

Trong lòng Ninh Thư rét lạnh, sức mạnh tiền tài thật đúng là không thể khinh thường.

Đây cũng là một loại năng lực.

Không giống với năng lực cơ thể, mà có thể khiến người ta khuất phục, khiến người ta tham lam.

Bởi vì nói từ trình độ nào đó thì tiền tài chính là thứ cần để sống.

Mẹ Hứa đi nhận tiền trợ cấp, lúc trở về vẫn còn mở to mắt, nhiều tiền như vậy lại đột nhiên rơi từ trên trời xuống.

Nhưng vừa nghĩ đến những chuyện con gái phải trải qua, mẹ Hứa lại đỏ mắt, hoặc là bị giết hoặc là trở thành sát nhân biến thái.

Nhìn những người quần áo chỉnh tề làm ở tập đoàn SR, trong lòng lại nhịn không được rét run, toàn thân bốc lên hơi lạnh.

Ninh Thư không để ý lắm, cầm được tiền là có thể làm phẫu thuật.

“Cái con lo lắng là thân phận của con, hiện tại con là một người đã chết.” Ninh Thư nói với mẹ Hứa.

Mẹ Hứa nghĩ nghĩ rồi nói: “Hay là con dùng tên em gái con đi.”

Ninh Thư vô cùng kinh ngạc, “Con còn có em gái?”

“Em gái con sống chưa đầy một tuổi đã chết, bị bại não.” Mẹ Hứa thở dài nói.

“Hứa Thần.” Mẹ Hứa nói, “Mẹ dẫn con đi làm thẻ căn cước, em gái con bị bại não, có hơi ngốc, về sau con cứ sống dưới thân phận Hứa Thần.”

“Nhưng người ta có biết con có một đứa em gái không?” Ninh Thư hỏi mẹ Hứa.

“Con nói con từ nhỏ lớn lên ở nông thôn.”

Ninh Thư bật ngón cái với mẹ Hứa, mặc kệ như thế nào, làm xong thân phận lại nói.

Mặc dù không biết Cung Dung nghĩ cái gì lại viết tên cô lên danh sách người chết, có lẽ là cảm thấy biến cô thành người chết càng dễ đối phó.

Cô là người duy nhất chạy thoát khỏi hải đảo, không đúng, còn có cô nhóc da nâu.

Có điều cô nhóc da nâu hình như không biết nhiều lắm, ngây thơ mờ mịt, nếu cô nhóc đủ thông minh, tất nhiên sẽ không nói chuyện này ra.

Cũng không biết Cung Dung có phái người đi đối phó với cô nhóc hay không.

Mẹ Hứa dẫn Ninh Thư đi làm thẻ căn cước.

Ninh Thư phải giả thành bộ dáng một người bại não, nghiêng đầu, đi đường chập chững, cơ bắp không phát triển đầy đủ, nước miếng chảy đầy mặt.

Vì để có đủ nước bọt, Ninh Thư còn cố ý ăn quýt, ăn đến quai hàm đều đau.

Cũng may hộ tịch của em gái vẫn còn trên hộ khẩu.

Ninh Thư đối diện ống kính, biểu tình ngốc nghếch.

Trong lòng Ninh Thư thật khổ, vốn ảnh chụp thẻ căn cước đã xấu đến tận chân trời rồi, hiện tại mẹ nó còn phải giả làm thiểu năng trí tuệ, không tài nào hình dung nổi ảnh chụp thẻ căn cước đã thành dạng gì.

Chụp ảnh xong Ninh Thư lười giả làm thiểu năng nữa.

Cảnh sát canh giữ ở cửa nhà cũng đã rút lui, Ninh Thư và mẹ Hứa cuối cùng cũng có thể trở về nhà của mình.

Có điều không có cảnh sát thì lại có đám người đáng ghét khác.

Hơn nữa còn là người thân của nguyên chủ, Ninh Thư nhìn ba người đang đứng trước cửa nhà.

Bố nguyên chủ, vợ của ông, còn có một đứa con trai.

Mẹ Hứa nhìn thấy chồng trước, sắc mặt rất khó coi, hỏi: “Ông tới làm gì?”

Bố Hứa nhìn thấy Ninh Thư, kinh ngạc hỏi: “Không phải con chết rồi à?”

Ninh Thư: “Ông hy vọng tôi chết sao?”

Thần sắc bố Hứa có hơi không tự nhiên, không dám đối diện với Ninh Thư, dáng vẻ có tật giật mình.

Có điều người vợ hiện tại bên cạnh ông cười nói: “Hân Hân, con không sao là tốt, bố con cũng chỉ lo lắng cho con.”

Sắc mắc Ninh Thư lạnh lùng, “A, cảm ơn.”

“Ông tới đây làm gì?” Mẹ Hứa lạnh mặt hỏi.

Bố Hứa lập tức nói: “Tôi đến xem con gái tôi thế nào.”

Ninh Thư hơi suy nghĩ một cái là biết hai vợ chồng này muốn gì.

Đoán chừng là nhìn TV, biết trong tay mẹ Hứa có hơn trăm vạn tiền trợ cấp.

Ruồi bọ ngửi được mùi máu tươi cái là chen chúc bay đến.

Không thể không nói, tiền tài có mị lực quá lớn, cốt nhục thân tình đôi khi còn phải quỳ gối trước sức mạnh tiền tài.

Lòng tham của một số người bị phóng đại lên vô hạn.

Trước đó Hứa Hân đi tìm bố mình vay tiền để chữa bệnh cho mẹ, một phân tiền cũng không có, giờ tìm tới cửa đoán chừng là muốn tiền.

Ninh Thư nhìn lướt qua người phụ nữ bên cạnh ông ta, trong chuyện này khẳng định có một chân của người này.

Lý San bị Ninh Thư nhìn như vậy, cả người chợt phát lạnh, miễn cưỡng cười, nắm tay con trai mình nói: “Thành Thành, mau gọi chị.”

Thằng nhóc đó nhìn qua mới bảy tám tuổi, trực tiếp nói: “Chị ta không phải chị của con.”

Nội tâm Ninh Thư không hề dao động, căn bản sẽ không tức giận vì một người xa lạ, “Ừm, vừa vặn tôi cũng cảm thấy cậu không phải em trai tôi, mẹ tôi chỉ sinh một đứa em gái, không có em trai.”

Lý San biểu tình xấu hổ, có điều vẫn miễn cưỡng cười xin lỗi Ninh Thư.

Có cầu tài mới có thể chịu đựng như vậy.

Lý San dùng tay đụng lưng chồng, lôi kéo góc áo hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.