Thần sắc bố Hứa có chút khó xử, nhưng nghĩ đến nhiều tiền như vậy, hơn nữa Hứa Hân còn là con gái mình, cũng nên cho ông ta một phần, vì thế mở miệng.
“À, Hân Hân cũng là con gái tôi, tiền trợ cấp kia…”
“Tiền trợ cấp liên quan gì đến ông, đây là tiền của Hân Hân.” Biểu tình mẹ Hứa sắc bén, đầy oán niệm với chồng trước, xen lẫn chán ghét.
“Tôi là bố nó, tôi cũng phải được chia một nửa chứ.” Bố Hứa dứt khoát xé rách mặt nạ.
“Mặc kệ thế nào Hân Hân cũng là con gái tôi.”
Bố Hứa rất vô lại nói.
Mẹ Hứa tức giận gần chết, “Ông có làm tròn trách nhiệm của một người bố đối với Hân Hân không? Làm sao bây giờ lại có thể đòi tiền, có biết xấu hổ là gì không?”
“Ai cũng không thể phủ nhận tôi là bố của Hứa Hân.” Bố Hứa kiên trì nói.
Ninh Thư mở cửa, nhà kia lập tức như ong vỡ tổ ùa vào phòng.
Ninh Thư cầm máy bàn, trực tiếp gọi điện thoại báo cảnh sát, “Có người xâm nhập nhà tôi, muốn cướp tiền, đúng, trong nhà có mấy chục vạn.”
Bố Hứa: …
“Con báo cảnh sát?” Bố Hứa có hơi khó tin nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư để điện thoại xuống, “Tôi báo cảnh sát thật đấy, ông với mẹ tôi ly hôn đã mười mấy năm, tôi được phán theo mẹ, lúc này ông tới đòi tiền, có hơi khó coi.”
“Tao là bố mày.” Bố Hứa tức giận đến thở dốc.
Mẹ kế Lý San vội nói: “Hân Hân, bố con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi-2/2082467/chuong-1559.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.