Chương trước
Chương sau
Thần sắc bố Hứa có chút khó xử, nhưng nghĩ đến nhiều tiền như vậy, hơn nữa Hứa Hân còn là con gái mình, cũng nên cho ông ta một phần, vì thế mở miệng.

“À, Hân Hân cũng là con gái tôi, tiền trợ cấp kia…”

“Tiền trợ cấp liên quan gì đến ông, đây là tiền của Hân Hân.” Biểu tình mẹ Hứa sắc bén, đầy oán niệm với chồng trước, xen lẫn chán ghét.

“Tôi là bố nó, tôi cũng phải được chia một nửa chứ.” Bố Hứa dứt khoát xé rách mặt nạ.

“Mặc kệ thế nào Hân Hân cũng là con gái tôi.”

Bố Hứa rất vô lại nói.

Mẹ Hứa tức giận gần chết, “Ông có làm tròn trách nhiệm của một người bố đối với Hân Hân không? Làm sao bây giờ lại có thể đòi tiền, có biết xấu hổ là gì không?”

“Ai cũng không thể phủ nhận tôi là bố của Hứa Hân.” Bố Hứa kiên trì nói.

Ninh Thư mở cửa, nhà kia lập tức như ong vỡ tổ ùa vào phòng.

Ninh Thư cầm máy bàn, trực tiếp gọi điện thoại báo cảnh sát, “Có người xâm nhập nhà tôi, muốn cướp tiền, đúng, trong nhà có mấy chục vạn.”

Bố Hứa: …

“Con báo cảnh sát?” Bố Hứa có hơi khó tin nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư để điện thoại xuống, “Tôi báo cảnh sát thật đấy, ông với mẹ tôi ly hôn đã mười mấy năm, tôi được phán theo mẹ, lúc này ông tới đòi tiền, có hơi khó coi.”

“Tao là bố mày.” Bố Hứa tức giận đến thở dốc.

Mẹ kế Lý San vội nói: “Hân Hân, bố con bị cao áp huyết, không thể tức giận, đừng chọc giận ông ấy.”

“A, lấy đạo hiếu áp chế tôi?” Ninh Thư mặt vô biểu tình nhìn Lý San, người phụ nữ này thông minh hơn bố Hứa nhiều.

Lý San nói: “Cần gì phải báo cảnh sát làm mọi chuyện trở nên khó coi, mặc kệ như thế nào, ông ấy cũng là bố con.”

Ninh Thư phiền nhất chính là loại này, mi có chút việc lập tức trốn ra thật xa, giờ lại như ong vỡ tổ vây lấy, mi muốn nói hai câu chính là bất hiếu, đạo đức gông xiềng liền áp xuống.

Ninh Thư nói với mẹ Hứa: “Mẹ ngồi xuống đi, chúng ta chờ cảnh sát tới.”

“Chị đúng là một người phụ nữ xấu xa.” Thành Thành chỉ vào Ninh Thư, Lý San lập tức nói: “Thành Thành, sao con lại nói như vậy.” Lại quay đầu áy náy nói với Ninh Thư: “Thành Thành còn nhỏ.”

“Không sao, tôi không có ý định tha thứ cho nó.” Ninh Thư nhún vai nói, tuổi còn nhỏ ghê gớm lắm à!

Biểu tình Lý San cứng đờ, ngay sau đó nói: “Hân Hân, tiền này của con có bằng cách nào bên dì cũng biết, con vốn đã chết, nếu gọi cảnh sát đến thì sẽ bại lộ.”

Ninh Thư nghe ra Lý San đang muốn uy hiếp mình, cảm thấy đã nắm được nhược điểm của cô.

Ninh Thư một chút cũng không sợ thân phận mình lộ ra ánh sáng, huống chi hiện tại cô là Hứa Thần.

Ninh Thư không sợ bà ta đi khắp nơi rêu rao lung tung.

“Cho nên?” Ninh Thư buông tay, không dao động, “Phải đem tiền cho các người chắc?”

“Tiền này là để mẹ tôi làm phẫu thuật, tiền cứu mạng người khác mà các người cũng muốn đoạt.” Ninh Thư nhìn Lý San, “Tôi biết bà xinh đẹp ôn nhu, là người thiện lương hào phóng, bởi vì không làm ra chuyện gì để thiên lôi đánh.”

Lý San là một người giỏi khống chế biểu tình, lại bị Ninh Thư chèn ép đến đỏ bừng mặt.

Rất nhanh đã có cảnh sát tới, Ninh Thư ngoẹo đầu, trừng hai mắt ra thành mắt gà chọi, vô cùng thiểu năng, ngồi bệt trên mặt đất oa oa kêu to: “Bọn họ muốn cướp tiền của mẹ cháu, là tiền để mẹ cháu làm phẫu thuật, oa oa oa…”

Mọi người: …

Cảnh sát không để ý tới Ninh Thư, mà hỏi mẹ Hứa trông bình thường tình huống.

Mẹ Hứa vẻ mặt trào phúng nói hết chuyện ra.

Cả gia đình kia tham tiền cứu sống người khác.

Bố Hứa nhìn Ninh Thư ngồi trên mặt đất khóc nháo như một đứa trẻ, trong lòng tức giận vô cùng, “Con gái tôi chưa chết, đây là con gái lớn của tôi Hứa Hân, hai người chúng nó lừa các anh, lừa tiền.”

Bố Hứa nói không lựa lời, vẫn là Lý San kéo áo ông ta lại.

Ba người Hứa gia bị đưa tới cục cảnh sát lập biên bản, dù sao cũng có người báo án.

Mẹ Hứa cũng đi, bảo Ninh Thư: “Ở nhà cho tốt.”

Đoàn người vừa đi, Ninh Thư liền bắt đầu lên mạng tìm nhà cho thuê, nơi này không thể ở lâu.

Hôm nay là nhà nội, ngày mai không khéo lại là nhà ngoại, chưa biết chừng lại có mấy cậu bên ngoại đến đòi tiền.

Mấy năm nay đều là một mình mẹ Hứa nuôi lớn nguyên chủ, những người này đều không giúp một tay, hiện tại có chút tiền là lập tức thi nhau tới.

Phải đổi chỗ nào thanh tĩnh một chút.

Mẹ Hứa từ đồn công an trở về, Ninh Thư cũng thu dọn xong đồ đạc, nói với mẹ Hứa: “Con đã tìm được chỗ ở, chúng ta qua xem thử.”

Mẹ Hứa hít một hơi thật sâu, chưa kịp lên tiếng đã bị Ninh Thư đánh gãy, “Đừng nghĩ đến cho họ chút tiền để giải quyết phiền phức.”

“Cho một lần, sẽ có lần thứ hai.” Hôm nay có chút việc mượn một chút, ngày mai có chút việc lại mượn một chút.

“Mẹ, bọn họ không có số tiền này vẫn có thể sống, còn nếu mẹ không có số tiền này, mẹ sẽ chết, giữ lại làm phẫu thuật.” Ninh Thư nói với mẹ Hứa.

Con đỉa một khi thấy máu là sẽ mạng hút.

Mẹ Hứa mím môi, gật gật đầu, “Mẹ nghe con.”

Ninh Thư xách theo hai bao đồ đạc, ra ngoài khoá cửa, sau đó rời đi.

Ninh Thư đến phòng môi giới, phòng môi giới đưa Ninh Thư tới trước căn nhà Ninh Thư nhìn trúng.

Phòng ở mặc dù không lớn, nhưng hướng ánh sáng rất tốt, nên ký hợp đồng ở luôn.

Ninh Thư cảm thấy chuyện quan trọng nhất vẫn là bệnh của mẹ Hứa.

Bình thường lúc rảnh rỗi Ninh Thư đều sẽ mát xa, châm cứu cho bà.

Bệnh của bà rất nghiêm trọng, uống thuốc cũng vô dụng, hơn nữa lại còn tạo thành gánh nặng cho thận.

Ninh Thư cũng chỉ có thể mát xa đấm bóp huyệt vị, có đôi khi làm trị liệu máu.

Những cái đó chỉ mang tính phụ trợ thôi, đủ cho bệnh tình mẹ Hứa không chuyển xấu, muốn trị hẳn vẫn phải thay thận.

Ninh Thư thương lượng với mẹ Hứa, “Con không học được đại học.”

Em gái cô Hứa Thần không đi học, còn chưa đến một tuổi đã chết.

Cho nên cô bây giờ không có học bạ.

Mẹ Hứa ngược lại nghĩ rất thoáng, “Không có thì không có, chỉ cần con bình an, luôn có thể tìm được đường ra.”

Ninh Thư mím môi, cô nên làm nghề gì để kiếm tiền đây?

Dù sao nghịch tập nhân sinh thành công là phải thay đổi cục diện khó khăn gian khổ, để cuộc sống thành công, cái thành công bày có hơi đa nghĩa.

Chuyện công việc từ từ sẽ đến, cuộc sống ổn định thì chờ đến khi chuyện Cung gia được giải quyết rồi lại nói.

Thời gian gần đây rất ít khi nhìn thấy Cung Dung xuất hiện trên truyền hình, rất ít tiếp nhận phỏng vấn.

Ninh Thư cũng không biết Cung Dung thế nào rồi, dựa theo phỏng đoán của Ninh Thư, thân thể Cung Dung hẳn là không chống được bao lâu.

Nhưng lại không hề có một chút tin tức nào.

Mà Cung Phù cũng không có tin tức.

Chẳng lẽ Cung Phù không có việc gì, hay là Cung Phù đã xảy ra chuyện, nhưng bị giấu đi?

Ninh Thư cảm thấy Cung Phù hẳn không sống nổi, dù sao lực hỏa dương sẽ phá hỏng ngũ tạng lục phủ của con người, chậm rãi đốt cháy tất cả.

Tính mạng Cung Phù như ngàn cân treo sợi tóc.

Ninh Thư mỗi ngày đều chú ý kênh tin tức tài chính và kinh tế, lúc không có chuyện gì làm liền lướt trang web của tập đoàn SR.

Cung Dung có thể dùng tiền mua nhiều mạng người như vậy, nhưng không biết có mua được mạng của em gái mình không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.