Chương trước
Chương sau
Edit: EE

Ninh Thư mừng rỡ trong lòng nhận phong bì, tiền thưởng nhiều bằng một tháng tiền lương, gửi số tiền này về nhà là có thể tiết kiệm ít tiền.

Cô muốn mua nhà, mua nhà, mua nhà!!!

Ninh Thư chỉ đến công ty báo danh, sửa soạn một ít tư liệu thôi.

Công ty thật ra vẫn chưa chính thức vận hành, tuy trên thời sự đã nói không còn quái vật nữa, nhưng lòng người vẫn e sợ.

Tan tầm, Ninh Thư đến chỗ bất động sản xem nhà, nhưng tất cả đều đóng cửa.

Nhìn dáng vẻ thành phố bây giờ, nếu muốn khôi phục phồn vinh lúc trước vẫn cần một khoảng thời gian.

Thị trưởng ngày ngày thông báo thề thốt trên thời sự rằng thành phố không còn chuyện gì nữa, là thật.

Lục tục có cư dân trở về, nhưng dù sao vẫn rất ít, đại số còn đang đắn đo.

Trong thành phố có quái vật, sao có thể trở về.

Anh trai thơm muốn cô và Văn Hưng ở lại vị diện này thêm một khoảng thời gian, sợ có cá lọt lưới.

Ở yên một chỗ rảnh rỗi, Ninh Thư cảm thấy mình có thể đi tìm căn nguyên thế giới thử.

Tổ chức nhiệm vụ giả còn sâu hơn trong tưởng tượng của cô, phải mạnh lên mới không bị chết đuối.

Về sau nhất quyết không lựa chọn loại vị diện có thể xảy ra đại nạn này.

Gặp anh trai thơm trong một vị diện hỏng, lần này lại gặp.

Khó trách lại nói cô luôn chọn loại vị diện này, Ninh Thư cũng rất tuyệt vọng.

Linh Hồn Châu của cô bao giờ mới dung hợp xong đây.

Được gặp người ủy thác trước rất quan trọng.

Lần nào cũng luống cuống tay chân vào thế giới mới như thế này, thật là.

Công ty không có chuyện gì nhiều, Ninh Thư chỉ ngồi quẹt thẻ thôi là có thể lấy tiền, rất thỏa mãn.

Văn Hưng cũng đi làm, thấy Ninh Thư bèn hỏi: “Có thấy Dị Hình còn sót không?”

“Không thấy, hay là chúng ta đi loanh quanh thử?” Ninh Thư đề nghị.

Văn Hưng trầm ngâm, gật gật đầu, “Được, đi tuần tra sẽ chắc chắn hơn.”

Sau khi tan tầm, Ninh Thư lên xe máy, xe máy này bị người ta ném ở ven đường, Ninh Thư cảm thấy có ích nên lấy về.

Văn Hưng mang mắt kính ngồi sau, nhìn xung quanh xem có Dị Hình không.

“Không phải cô định mua nhà à, theo xu thế hiện nay, giá nhà chắc chắn giảm mạnh, chính phủ muốn thu hút dân chúng.”

“Nhà để không, nhà đầu tư sẽ bị lỗ.”

Văn Hưng nhàm chán nói.

Trong lòng Ninh Thư còn đủ loại rối rắm do dự, quá nghèo, hận không thể bẻ một đồng tiền ra làm hai.

Lúc đi ngang qua ngân hàng, Ninh Thư dừng xe, vào ngân hàng gửi tiền cho người nhà người ủy thác.

Văn Hưng kiểm tra khắp nơi, chờ Ninh Thư ra khỏi ngân hàng lại tiếp tục tuần tra.

Mỗi ngày tam làm xong Văn Hưng và Ninh Thư đều đi kiểm tra đường phố, không bỏ qua một ngõ ngách.

Ninh Thư nảy ý mới hỏi Văn Hưng: “Anh cảm thấy bây giờ Từ Hồng Viễn đang ở đâu?”

“Không biết.” Văn Hưng lắc đầu.

Ninh Thư nói: “Tôi cảm thấy chắc phải theo dõi Từ Hồng Viễn, nhỡ hắn lại tuốt ra Dị Hình gì đó thì phải làm sao?”

Vất vả cực khổ giải quyết Dị Hình xong, kết quả lại tuốt ra đồ mới, khiến người ta mệt chết mà.

Văn Hưng nói: “Chắc không đâu, tai ương đã qua.”

“Từ Hồng Viễn mắc chứng vô tinh, vốn đã không có tinh trùng, qua hai lần trước, trong thân thể hắn hoàn toàn không còn nữa.”

Đổi cách nói thì chính là muốn tuốt cũng tuốt không ra.

Ninh Thư chỉ có thể ha ha một tiếng trong lòng, nhà khoa học nghiên cứu ra được loại thuốc này thật quá thú vị.

Hi vọng từ nay về sau Từ Hồng Viễn đều không tuốt.

Văn Hưng không thèm để ý đến Từ Hồng Viễn, làm Ninh Thư có vẻ tính toán chi li.

Ninh Thư trợn trắng mắt, Dị Hình ưu tiên tấn công nữ giới, trong bệnh viện có không ít phụ nữ phải phẫu thuật mổ, dù lấy được Dị Hình trong bụng ra thì thân thể cũng đã tổn hại.

Ninh Thư đột nhiên nghĩ đến một chỗ, “Hình như chúng ta còn chưa tới bệnh viện.”

Bệnh viện chắc chắn có phụ nữ tới trị liệu, chưa biết chừng vẫn mang trong người.

“Để tôi tra địa chỉ bệnh viện.” Sắc mặt Văn Hưng trầm trọng, đưa điện thoại tới trước mặt Ninh Thư, “Đây là bệnh viện gần nhất.”

Ninh Thư giẫm chân ga, xe máy nổ vang một tiếng, nhanh chóng chạy tới bệnh viện.

Tới bệnh viện rồi, trong mắt kính Ninh Thư cũng không thấy điểm đỏ nào, chứng minh không có Dị Hình.

Ninh Thư xem xét từng gian phòng một.

So với thành phố tiêu điều, trong bệnh viện lại náo nhiệt chưa từng có.

“Phát hiện được gì không?” Văn Hưng hội hợp với Ninh Thư, “Tôi không thấy gì.”

Ninh Thư lắc đầu, “Tôi cũng vậy.”

“Tới bệnh viện tiếp theo.” Văn Hưng ngồi lên xe máy, Ninh Thư ngồi sau, lại lần nữa kiểm tra bệnh viện, vẫn không thấy gì bất thường.

Ninh Thư với Văn Hưng cứ vậy kiểm tra từng bệnh viện một, cũng dò hỏi bác sĩ xử lý Dị Hình trong thân thể nữ giới thế nào.

Bác sĩ nói, trước hết giết chết, sau đó xử lý bằng nhiệt độ cao.

Ninh Thư và Văn Hưng chạy đến các bệnh viện lớn đều không thấy tung tích Dị Hình, ít nhất không hiện chấm đỏ.

“Xem ra thứ này hết sạch rồi.” Văn Hưng xoay xoay cổ, mệt mỏi nói.

Ninh Thư không nói gì, nhìn thai phụ đi qua trước mặt mình.

Bụng thai phụ này như như sắp lâm bồn.

Ninh Thư cản thai phụ lại, hỏi: “Cô sắp sinh rồi?”

Ninh Thư thả lực tinh thần ra, nhìn đứa trẻ trong bụng cô.

Vừa kiểm tra xong, Ninh Thư lập tức ngây ra, bởi vì trong bụng cô này lại là một Dị Hình to bằng quả bóng.

Người phụ nữ bị Ninh Thư ngăn lại, vẻ mặt có chút bực bội, “Đúng, tôi tới làm kiểm tra thai sản, tính thời gian chắc sắp sinh rồi.”

“Lúc trước cô không đi kiểm tra thai nhi sao?” Ninh Thư hỏi.

“Cô chắc chắn mình mang thai?”

“Cô gái, cô ăn nói kiểu gì đấy, tôi mang thai mà, hôm qua tôi mới về, ai bảo nơi này có quái vật chứ.”

Thai phụ này rời thành phố do nghe có quái vật, giờ thấy không còn quái vật rồi mới trở về kiểm tra thai sản.

Nói cách khác, lúc thai phụ này rời đi đã mang theo Dị Hình nhỏ trong thân thể.

“Làm sao vậy?” Văn Hưng đi tới hỏi.

Ninh Thư đưa tay lên che miệng, nhỏ giọng bảo Văn Hưng: “Trong bụng cô ấy là Dị Hình, thai nhi thật sự có thể đã bị Dị Hình ăn rồi.”

Văn Hưng nhanh chóng đeo mắt kính nhìn về phía bụng người phụ nữ, không hiện chấm đỏ.

Văn Hưng nhíu chặt mày, “Cô chắc chứ?”

Ninh Thư gật đầu, tại sao Dị Hình ở trong thân thể con người lại không thể định vị?

“Các người muốn gì, một người mang thai như tôi cũng muốn cướp bóc?” Phụ nữ cảnh giác nhìn hai người Ninh Thư, nghe nói bây giờ trong thành phố rất hỗn loạn, chồng cô đi đỗ xe đến giờ còn chưa trở lại.

Ninh Thư cười tủm tỉm nói: “Tôi thấy bụng cô lớn như vậy, chỉ muốn đỡ cô vào thôi.”

Thai phụ hoài nghi nhìn Ninh Thư, lắc đầu, vòng qua Ninh Thư, “Không cần.”

Trước giờ không quen biết, cũng không biết hai người này có ý gì.

Ninh Thư và Văn Hưng đi theo sau thai phụ, trong bụng có thứ gì, làm kiểm tra là ra.

Không biết vì sao mà con Dị Hình kia lại chịu ở im trong bụng thai phụ, không phá thân người ta chui ra.

Nhưng sau khi tới bệnh viện, chắc chắn có thể nhặt mạng về.

“Cô nói xem, có thể có nhiều người khác cũng mang theo Dị Hình trong người không?” Văn Hưng phát sầu.

Ninh Thư cũng thở dài một hơi, buồn rầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.