Chương trước
Chương sau
Edit: EE

Ninh Thư thật sự hoài nghi 2333 bị người ta đoạt xá, nên mới thần kinh như vậy, đột nhiên tỏ ra nhiệt tình làm Ninh Thư cảm thấy nó điên rồi.

“Chắc chắn mi đã gây ra chuyện hố cha gì rồi.”

2333 nói: “Không có, tôi chỉ thấy gần đây cô quá phản cảm với tôi thôi, tôi vẫn luôn giải thích với cô rằng chúng ta là một thể rồi mà.”

“Nói cảm tình thì không có thật, nhưng lợi ích chúng ta là một, mạng cũng cột vào với nhau, tại sao cô lại cảm thấy tôi sẽ làm gì với cô?” Giọng 2333 mang theo chút buồn bực.

“À, như vậy à, ta tin chúng ta là châu chấu bị cột vào cùng một dây mà.” Điểm này thì Ninh Thư tin, 2333 có giở trò, nhưng không dám gây bất lợi cho cô.

Mạng ở trong tay lẫn nhau, Ninh Thư bóp…… trứng 2333.

2333 cũng bóp cổ cô.

Trạng thái rất kỳ quái.

Trạng thái ở chung rất kỳ quái.

“Vậy tại sao cô không tin tôi?” 2333 hỏi.

“Tại sao mi cứ khăng khăng muốn ta tin mi?” Ninh Thư không nhịn được híp mắt hỏi ngược lại.

“Chẳng phải là vì làm dịu lại bầu không khí giữa hai ta hay sao?”

2333 cảm thấy thật bất đắc dĩ, “Cô luôn khinh thường tôi.”

“Mi cũng luôn khinh thường ta.”

“Cô khinh tôi tôi mới khinh cô.” 2333 nói.

“Vậy cũng phải là mi khinh trước, tạo thành tổn thương với tâm hồn trẻ trung non nớt của ta.” Lúc Ninh Thư còn yếu nhớt, ngây thơ hoang mang, trong lòng đã rất chờ mong hệ thống của mình.

Nhưng không ngờ mình lại bị phân cho cái hệ thống như này.

Nghịch ngợm thiểu năng trí tuệ không biết gì!

Gây nên đả kích không thể xoá nhoà với tâm hồn thủy tinh của cô, để lại bóng ma tâm lý không rõ lớn bao nhiêu.

2333: ……

“Không phải đâu, tôi nhớ là cô khinh tôi trước.” 2333 phản bác.

Đây là muốn lật nợ cũ à?

Ninh Thư vắt chéo chân, “Đó đều là chuyện của quá khứ rồi, nói làm gì, mi muốn ta tin tưởng mi, chắc chắn là do mi đã làm ra chuyện gì chột dạ.”

“Bảo cô tin tưởng tôi là do tôi chột dạ? Đây là logic gì vậy, thế thôi cô không cần tin tôi nữa.”

“Được, không tin mi.” Ninh Thư dừng đề tài.

2333: ……

Ninh Thư tính nhìn xem thế giới Dị Hình sau đó thế nào.

Nếu có thể giải quyết, Văn Hưng sẽ có được một vị diện của riêng mình.

Nhưng trên đời đâu có chuyện tự dưng rơi xuống một cái bánh có nhân, được chấp thuận tặng một vị diện là do diện có nguy cơ bị hỏng, nếu vậy sẽ thành công dã tràng.

Dị Hình quả nhiên khôn hơn, lúc còn nhỏ trực tiếp chui vào trong thân thể người.

Phụ nữ là mục tiêu Dị Hình ưu tiên lựa chọn, bởi vì tử cung phụ chính là nơi ký sinh tốt nhất.

Từ lần đó trở đi, Dị Hình cũng ký sinh trên người đàn ông.

Có vài Dị Hình vào lúc còn rất nhỏ chui cả vào lỗ tai lỗ mũi con người, ký sinh trong não người.

Dần ăn não.

Chuyện này tạo thành đau đớn cực lớn với con người, thậm chí có vài người khi bị ký sinh không quản lý được hành vi của mình.

Quả là thời đại cho Dị Hình cuồng hoan.

Ninh Thư xem đến trợn mắt há hốc mồm, thế giới như vậy tiến hoá thế nào, quá gian nan.

Khó trách anh trai thơm lại đồng ý tặng hẳn vị diện.

Ninh Thư thấy Văn Hưng vô cùng mệt mỏi, hiện tại Dị Hình lấy cơ thể con người làm vật ký sinh, coi cơ thể con người là nguồn cung cấp thức ăn.

Muốn giết chết chúng nó thì phải giết chết người trước.

Mọi chuyện còn loạn hơn trước kia.

Ninh Thư cảm thấy Dị Hình sẽ tiến hóa, đến cuối cùng không biết thế nào.

Ninh Thư nghi vị diện này sẽ trở thành mạt thế.

Quả nhiên vị diện không dễ lấy như vậy.

Thứ đồ này phải khống chế trong vị diện này thôi, nếu lây sang vị diện khác, vậy thực sự là…

May mắn cô chọn đi, loại chuyện này không nằm trong phạm vi năng lực của cô, trời sập xuống còn người trên cao chống.

Ha ha ha……

Vẫn nên đi tu luyện đi.

Ninh Thư đứng trong lối đi đến không gian pháp tắc, sau một trận xoa tròn bóp nắn, đã đến Thủy Thành.

Tiếp theo đến tửu lâu gọi chút đồ ăn, vừa ăn vừa lĩnh ngộ pháp tắc Thủy.

Pháp tắc ở thành thị này không dao động mãnh liệt, nhưng Ninh Thư chẳng hiểu nổi một chút.

Ninh Thư còn muốn tìm đường chết rời thành xem xem, nhưng cũng tự biết bản thân mấy cân mấy lượng, cứ an tâm ăn điểm tâm.

Ăn xong, Ninh Thư đi dạo.

Ninh Thư cảm giác trong thành này, có vài nơi pháp tắc mạnh, cũng có vài nơi yếu.

Có không ít nhiệm vụ giả không rời thành được, chọn ở trong thành thị có pháp tắc mạnh cố lĩnh ngộ pháp tắc.

Nhưng những nơi đó đều đã bị người có thực lực mạnh chiếm.

Như Ninh Thư bây giờ, chưa nói đến chuyện tranh đoạt nơi lĩnh ngộ pháp tắc với người ta, chỉ cần cô đứng ở nơi pháp tắc hơi mạnh chút thôi linh hồn đã không chịu nổi.

Ninh Thư đi loanh quanh thành, phát hiện ra phòng cố vấn?

Phòng cố vấn?

Chẳng lẽ là phòng cố vấn của người đàn ông tóc dài, còn mở thành chuỗi cửa hàng?

Ninh Thư ngẫm nghĩ rồi đi vào, ngửi thấy một mùi hương thanh nhã, chắc là đốt hương.

Cách bố trí cũng giống phòng cố vấn ở không gian giả tưởng Ninh Thư từng vào.

Ninh Thư hít sâu một hơi.

Có lẽ người đàn ông tóc bạc không có ở đây, Ninh Thư hít xong rồi tính chạy lấy người, miễn lại đòi tiền cô.

Ninh Thư mới vừa xoay người, người đàn ông tóc bạc đã đi ra từ buồng trong, vén mành lên, trên tay cầm một quyển sách.

Người đàn ông ngồi xuống, đặt sách xuống trước mặt, hỏi Ninh Thư: “Cần cố vấn gì?”

Ninh Thư làm éo gì có vấn đề nào muốn cố vấn, chỉ vào xem thôi.

Ninh Thư chưa muốn hỏi bất cứ vấn đề gì, ba vấn đề miễn phí, bây giờ chỉ còn lại một.

Ninh Thư nhấp môi, vẫy vẫy tay, tính chạy lấy người.

“Trả phí cố vấn.” Người đàn ông nói, “Một thẻ tích phân.”

Ninh Thư: ……

Đcm, gian thương.

“Nhiều thế á?” Một thẻ tích phân là 1000000 tích phân đó.

“Tới nơi này đều là nhiệm vụ giả siêu cấp, vấn đề cần cố vấn đều rất khó, nên phí cao.”

“Tri thức chính là lực lượng, chính là tiền tài.”

“Tôi chẳng hỏi gì cả.” Về sau không được vào đây nữa, từ khi bước vào phòng cố vấn đã bắt đầu tính phí rồi.

Ninh Thư chỉ nghĩ đã trợn trắng mắt.

Ninh Thư trả phí cố vấn, nhanh nhẹn cút, cò kè mặc cả cũng lười.

Ninh Thư không nói chuyện với người đàn ông tóc bạc, nhỡ nói với hắn một lát xong cô lại khổ, có khi phải bán 2333 mới trả đủ phí cố vấn.

Người đàn ông tóc bạc thấy Ninh Thư đi rồi, cũng không có khách hàng nên cầm sách của mình, vén mành biến mất.

Ninh Thư tìm một chỗ pháp tắc không quá mạnh lĩnh ngộ pháp tắc.

Ninh Thư ngồi xuống ven đường, ngoài Ninh Thư ra cũng có nhiều người khác cũng vậy.

Một số người không đủ lực tín ngưỡng hoặc công đức thuê khách điếm, bèn tìm một con đường tùy tiện ngồi xuống lĩnh ngộ.

Ninh Thư ngồi xuống, tĩnh tâm lĩnh ngộ, cảm giác mình như đang trôi nổi trong nước.

Sau đó Ninh Thư dựa vào tường ngủ mất, Ninh Thư ngủ một giấc thoải mái dễ chịu, khi tỉnh lại thấy người khác vẫn ngồi đoan chính, nhắm mắt lĩnh ngộ.

Ninh Thư thầm sám hối, lau khóe miệng, sau đó ngồi ngay ngắn lại.

Nước là nguồn gốc sinh mệnh, tẩm bổ vạn vật, dẻo dai, mềm mại nhất, cũng có thể mạnh mẽ nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.