Chương trước
Chương sau
Edit: EE

Ninh Thư khuyên can mãi mới tránh được Liên Kiều để đi dạo, bảo Liên Kiều chờ trước tửu lâu.

Ninh Thư bám theo xe ngựa Y Tình.

Trong xe ngựa, Y Tình thít chặt miệng vết thương của Hồng Lăng, tránh cho đổ máu quá nhiều dây ra ngoài.

Xe ngựa nhanh chóng chạy ra ngoài thành, tới trang viên ở ngoại ô.

Đây là một trang viên nhỏ, không gây chú ý.

Hồng Lăng bị kéo xuống khỏi xe ngựa, Y Tình ưỡn lưng thẳng tắp, cầm súng chỉ vào Hồng Lăng.

Hồng Lăng biết thứ này lợi hại, lấy tay chống không ngừng lui ra sau, thống khổ nói: “Y tiểu thư, ngươi nghĩ kỹ đi, ngươi giết ta rồi thì ngươi và thế tử còn tương lai không?”

Y Tình trấn định nói: “Có hay không ta không biết, nhưng ai lại quan tâm một người chết chứ, nếu Trác Triệt Nhiên biết thái độ của ngươi đối với ta, chỉ sợ hắn sẽ tự ra tay giết ngươi.”

“Biết tại sao ta tự tin thế không, chính là vì thứ trên tay ta đây.” Y Tình nhắm mắt, bóp cò súng, bắn vào ngực Hồng Lăng.

Súng được trang bị ống giảm thanh, lúc nổ súng chim chóc trong rừng cũng không bị kinh động bay tán loạn.

“Tìm chỗ chôn đi.” Thanh âm Y Tình có chút run rẩy, ở xã hội pháp trị cô ta là một cảnh sát chính nghĩa, nhưng tới nơi đây lại nổ súng bắn chết một người.

Có điều Y tình không thể không làm vậy, bởi vì trong trang viên có người tới báo, trong quân đoàn có người phản bội, hơn nữa còn mang súng trốn đi.

Nếu ngày nào đó người mang súng chạy trốn kia bẩm báo mọi chuyện lên thì hỏng bét.

Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì mang ngọc bích mà thành có tội, toàn bộ Y gia sẽ xong đời.

Mấy thứ này không thể chế tạo ra trong thời đại này, Y Tình sợ mình sẽ bị bắt, ép hỏi làm sao tạo ra súng.

Tạo ra thế nào?

Vòng ngọc của cô ta đã mất, không có đồ tiếp viện, cô ta còn phải dựa vào những thứ này để tồn tại.

Y Tình sợ chuyện mình cất giấu súng bị phát hiện.

Thế mà Hồng Lăng lại ngày ngày bám theo, làm cô ta không có cách nào thoát thân.

Hôm nay hẹn gặp tiểu thư Tô gia, có thể đổ cái chết của Hồng Lăng lên đầu Tô gia.

Y Tình còn chưa muốn trở mặt với Trác Triệt Nhiên, chỉ có thể vòng vèo như vậy.

Y Tình thật sự cảm thấy số mệnh có chút quá đáng.

Ninh Thư ngồi xổm giữa một tán cây, nhìn mọi chuyện xảy ra bên dưới.

Y Tình đi cùng hai nha đầu vào trang viên, Ninh Thư theo sau bọn họ.

Ninh Thư vẫn luôn đặt lực chú ý lên người Y Tình.

Y Tình vừa đến trang viên, việc đầu tiên làm là triệu tập quân đoàn của mình, trong quân đoàn có cả nam lẫn nữ, độ tuổi khác biệt.

Trên người mặc vải thô vải lanh, hiển nhiên mới đi lao động trên đồng về, nhìn thấy Y Tình thì ồn ào chào kiểu quân đội.

Ước chừng có hơn trăm người, đội ngũ sắp hàng chỉnh tề, hiển nhiên nghiêm nghỉ gì đó, đều được đào tạo dựa theo phương pháp huấn luyện hiện đại.

Y Tình nói với những người này, nếu sinh ra dị tâm, thì cút ra khỏi trang viên.

Y Tình móc súng ra, nổ súng bắn chết vài người.

Mấy người này vẫn luôn lén lút.

Trong quân đoàn có người dụng tâm kín đáo, cũng có người trung thành và tận tâm, Y Tình giết người, những người đó liền kéo thi thể xuống.

Thủ đoạn nghiêm khắc của Y Tình doạ một số người ngây ra, ánh mắt nhìn Y Tình lộ ra kính phục và sợ hãi.

Tay Y Tình đặt sau người lại run lên, đây không phải xã hội hiện đại có pháp luật hoàn thiện.

Nếu những vũ khí vượt trước thời này bị phát hiện, chỉ có một đường chết, cho nên cần phải dùng máu tươi trấn áp bọn họ.

Nếu có thể lựa chọn, cô ta thà rằng không lấy ra mấy thứ này.

Nếu vòng tay vẫn còn, cô ta có thể lấy ra vũ khí càng lợi hại hơn, có thể quét ngang thế giới này, nhưng vòng tay mất rồi.

Rốt cuộc vòng tay rơi ở đâu, tại sao chẳng có chút tăm hơi nào, hay là cái vòng tay đó bỏ rơi cô ta?

Trong lòng Y Tình khó mà bình tĩnh.

Thứ này giao hay không giao ra đều là một mối đe doạ.

Chỉnh đốn người của mình phen, Y Tình sai hai nha hoàn của mình đi làm đồ ăn, sau đó tự tới một sơn động hẻo lánh sau núi.

Ninh Thư theo sau Y Tình, trốn ngoài động.

Y Tình ở trong một lúc mới đi ra.

Chờ đến khi Y Tình đi xa rồi, Ninh Thư bèn khom người đi vào sơn động, thả tinh thần lực ra.

Phần đất ở trong cùng sơn động có dấu vết bị cải tạo, Ninh Thư ngồi xổm xuống, dùng tay đào đất lên, thấy da lông động vật.

Súng được bọc trong da lông, hiển nhiên do sợ hơi ẩm trong đất làm ướt đạn súng.

Ninh Thư ra sức đào, đào ra được phần bộ phận súng có thể ráp cho 500 người trong quân đoàn, chưa kể đạn.

Ninh Thư ngừng đào, lấp đất lên sau đó lùi lại, giẫm lên dấu chân lúc tiến vào, vừa lùi vừa xoá dấu vết.

Ra khỏi sơn động, Ninh Thư điều động kình khí, nhanh chóng bay xuyên qua rừng, sau đó về kinh thành.

Liên Kiều đợi Ninh Thư dài cổ, thấy Ninh Thư cuối cùng cũng về tửu lâu, bèn nước mắt lưng tròng nhìn cô.

“Tiểu thư, rốt cuộc người đi làm gì thế, nếu người mà không trở lại, nô tỳ nhất định về phủ tìm phu nhân lấy cái chết tạ tội.” Liên Kiều sắp bật khóc luôn.

“Chỉ đi dạo thôi, ngươi mua được cái gì?” Ninh Thư nói sang chuyện khác.

Ninh Thư mới vừa trở lại phủ Tuyên Bình Hầu đã bị Vinh Quốc Phu nhân gọi qua, Vinh Quốc Phu nhân lạnh mặt, “Có phải còn làm thị nữ tiểu thư Y gia bị thương không?”

“Con có biết chuyện này đã truyền khắp kinh thành rồi không, nói con bị từ hôn nên khó chịu, đi tìm Y gia tiểu thư, xảy ra tranh chấp còn làm nha hoàn nàng ta bị thương.”

Vinh Quốc Phu nhân hận rèn sắt không thành thép, “Đó chỉ là một cái Y gia thôi, con là con gái phủ Tuyên Bình Hầu, cần gì lấy đồ sứ đi chọi đá cứng?”

Ninh Thư không có gì ngoài ý muốn với kết quả này, nói với Vinh Quốc Phu nhân: “Mẹ, không cần để ý, những người đó nhiều nhất chỉ thảo luận được ba ngày, sau đó sẽ đi hóng chuyện mới.”

“Trúc Như, con đại biểu cho hình tượng con gái Tô gia, người ta sẽ nói gia phong Tô gia kém, con vốn đã là người từng từ hôn, xảy ra chuyện chê cười như vậy, ta đau lòng con cũng giận con không biết cố gắng.”

Ninh Thư cúi người hành lễ, “Mẹ, con biết rồi.”

Vinh Quốc Phu nhân xoa giữa mày, “Thời gian gần đây đừng ra ngoài, cứ ở trong nhà đi.”

Liên Kiều bĩu môi, vài lần muốn nói gì đều bị Ninh Thư ngăn lại.

“Dạ.” Ninh Thư hành lễ, nghĩ nghĩ rồi nói: “Mẹ, con muốn đến trang viên ở một khoảng thời gian.”

Trên cơ bản mỗi nhà quan quý tộc đều có trang viên, cái gọi là trang viên chính là đất của quan lại quý nhân.

Thuê người lao động, sản xuất lương thực rau quả.

Vinh Quốc Phu nhân rất tức giận, “Ta cho rằng con là đứa nhỏ thông minh, sao con lại làm ra chuyện như vậy?”

Ninh Thư nói: “Con ra khỏi phủ đúng là để gặp tiểu thư Tô gia ở trà lâu, còn lời đồn đãi trên phố chỉ là những người lắm miệng khuếch đại lên thôi, càng tuyên truyền càng thái quá.”

“Là do con không đủ cẩn thận, con muốn đến trang viên ở một thời gian.”

Vinh Quốc Phu nhân phất tay, “Tùy con, thiếu thứ gì thì nói với quản gia, không cần nín nhịn bản thân, đi ra ngoài một thời gian rồi về biết chưa?”

“Cảm ơn mẹ.” Ninh Thư hành lễ, sau đó về viện của mình.

“Tiểu thư, người làm nha hoàn Y tiểu thư bị thương khi nào chứ, một ngón tay tiểu thư cũng không chạm vào nàng ta, sao có thể vu khống tiểu thư như vậy!”

Liên Kiều sắp bùng nổ luôn rồi, quá khinh người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.