Chương trước
Chương sau
Edit: Bạc Hà

Liên Kiều bị oan uổng chọc tức, bộ dáng oán khí tận trời, hận không thể cắn chết Y Tình.

Ninh Thư rất bình tĩnh uống một ngụm trà, “Là ta cho nàng cơ hội, cũng may ta cũng có thu hoạch.”

“Tiểu thư, người đang nói cái gì vậy.” Liên Kiều vừa tức giận vừa mờ mịt.

“Không có gì, chuẩn bị cho ta nước ấm, ta tắm nhanh một chút.” Ninh Thư nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Liên Kiều nói, “Ngươi nên rửa mặt bằng nước lạnh, tỉnh táo lại đi.”

“Tiểu thư, chẳng lẽ người không tức giận.” Liên Kiều nghĩ muốn đấm ngực, “Nô tỳ tức chết mất, còn chưa gặp qua người ti tiện như thế bao giờ đâu.”

Ninh Thư tỏ vẻ, còn có một số người không thể tưởng tượng ngươi chưa từng gặp qua.

“Đừng tức giận, không nói nữa, đi chuẩn bị nước đi.”

Liên Kiều thay Ninh Thư chuẩn bị nước tắm, sau khi Ninh Thư rửa mặt, lấy giấy cùng bút lông bắt đầu luyện chữ.

Ninh Thư dùng bút lông chấm mực, chậm rãi luyện chữ.

Tay Ninh Thư không lưu loát, bởi vì cô đang bắt chước nét chữ một người.

Chữ Cố Phồn Lũ, nét chữ của Cố Phồn Lũ thanh tú phóng khoáng.

Ninh Thư nhìn thấy chữ Cố Phồn Lũ lưu trên bộ sách, trong đầu nắm được nét chữ của Cố Phồn Lũ.

Cô liền bắt chước hết lần này đến lần khác.

Ninh Thư một bên luyện chữ, một bên nói với Liên Kiều: “Ngươi cũng đừng đứng trơ ra đó, thu dọn đồ đạc đi, ngày mai đi trang viên.”

“Tiểu thư, thật sự đi trang viên?” Liên Kiều kinh ngạc nhìn Ninh Thư, không phải tiểu thư chỉ nói suông thôi sao?

Ninh Thư xoay xoay cổ tay, “Thu dọn đồ đạc, ngày mai đi trang viên.”

Còn nhớ phủ Tuyên Bình Hầu có một trang viên khá gần trang viên của Y gia.

“Tiểu thư, điều kiện trang viên không tốt, người đừng đi.”

Ninh Thư không ngẩng đầu, tiếp tục luyện chữ, “Vậy ngươi ở lại đi, không cần theo ta đến trang viên.”

“Tiểu thư, người nói gì vậy, người đi đâu nô tỳ sẽ theo đó, nô tỳ chỉ không nỡ để tiểu thư chịu khổ.” Liên Kiều bị nghi ngờ lòng trung thành, lập tức xù lông.

Ninh Thư thực tâm hy vọng Liên Kiều không đi, có điều Liên Kiều mà ở lại, Vinh Quốc Phu nhân phỏng chừng sẽ chèn ép nàng, Liên Kiều không dám không đi.

Con gái của ta đi trang viên, ngươi chỉ là nha hoàn hầu hạ bên người lại có thể ở trong phủ hưởng phúc.

Liên Kiều thu dọn đồ đạc xong, Ninh Thư còn đang luyện chữ.

Bắt chước lâu như vậy, chữ viết của cô có vài phần giống Cố Phồn Lũ, nhưng lại rất cứng nhắc, không có một chút tự nhiên mềm mại.

Vừa nhìn liền biết là giả.

Ninh Thư luyện chữ đến nửa đêm, xoay xoay cổ tay mới lên giường ngủ.

Sáng sớm hôm sau, quản gia chuẩn bị xe ngựa, đem đồ đạc để lên xe.

Vinh Quốc Phu nhân nói với Ninh Thư: “Qua một thời gian ngắn thì trở về.”

Vinh Quốc Phu nhân đồng ý việc Ninh Thư đi tránh đầu sóng ngọn gió, có chút sợ Ninh Thư nghĩ nhiều, đầu tiên là bị từ hôn, hiện tại lại nháo ra chuyện như vậy.

Ninh Thư vẫy vẫy tay với Vinh Quốc Phu nhân.

Vành mắt Vinh Quốc Phu nhân có chút đỏ, người có thể theo hầu bên cạnh con gái mình không nhiều lắm.

Con trai cùng những con vợ lẽ khác đều đi hỗ trợ gia tộc buôn bán, mỗi người đều có chuyện làm.

Trong nội viện phủ Tuyên Bình Hầu chỉ có một ít thị thiếp cùng đám nữ nhi.

Đàn ông đều đang buôn bán.

Xe lung la lung lay, Ninh Thư nhắm mắt, Liên Kiều muốn nói gì đó, nhưng nhìn Ninh Thư như vậy lại ngậm miệng.

Liên Kiều cảm thấy bản thân thực sự không theo kịp lối suy nghĩ của tiểu thư, căn bản là không biết cô đang suy nghĩ gì.

Đến trang viên, có người phụ trách trang viên mang theo tá điền dỡ đồ đạc trong xe ngựa xuống, mang đồ đạc đến phòng đã thu dọn sẵn.

Liên Kiều nhìn gian phòng đơn sơ, “Tiểu thư, chúng ta trở về đi, làm sao người có thể ở lại nơi này chứ.”

“Cũng không tệ lắm, đây chính là phòng tốt nhất rồi.” Phòng của những tá điền khác còn không có tốt bằng một phần mười nơi này đâu.

Ninh Thư tới đây là có chuyện cần làm, tuỳ tiện ở đâu cũng được.

Ninh Thư kêu gia nô trang viên đi mua thùng, là loại thùng lớn.

Người phụ trách trang viên là gia nô phủ Tuyên Bình Hầu được cố ý phái tới quản lý trang viên.

Nghỉ ngơi một lúc Ninh Thư liền lấy bút mực ra luyện chữ, tóm lại phải bắt chước giống nhanh một chút.

Khiến cho ánh mắt đầu tiên của người ta, ừm, tốt nhất là khiến cho người quen của Cố Phồn Lũ nhìn đến, cảm thấy đây là Cố Phồn Lũ viết.

Người trang viên chuyển đến mấy cái thùng lớn, Ninh Thư kêu bọn họ để thùng ở trong sân.

Liên Kiều hỏi: “Tiểu thư cần những cái thùng đó làm gì?”

“Ngươi đoán đi, đoán trúng có kẹo ăn.”

Liên Kiều: …

Ninh Thư lấy giấy viết thư, chấm mực, bắt đầu viết, câu mở đầu xưng hô là ‘Thế tử điện hạ’.

Ninh Thư cảm thấy Cố Phồn Lũ chính là làm việc thay Trác Triệt Nhiên.

Lần này công lao cũng nhường cho ngươi, không cần cảm tạ ta.

Ninh Thư viết vài trang thư, chờ mực khô liền xếp thư lại, bỏ vào trong phong thư, lại viết trên phong thư mấy chữ ‘Thân gửi Thế tử điện hạ’.

“Tiểu thư, người viết cho ai vậy?” Liên Kiều lại hỏi.

“Đi nấu nước pha trà đi, không khát sao?” Ninh Thư cất thư vào.

Liên Kiều: Hoàn toàn không biết chủ tử đang làm gì?

Thức ăn trang viên không tinh tế như Hầu phủ, lúc ăn cơm Liên Kiều vẫn luôn lải nhải, nói tiểu thư làm sao có thể chịu khổ như vậy.

“Ăn đi, hương vị tương đối tốt, có đẹp hay không ăn vào bụng đều giống nhau.”

Ninh Thư nói với Liên Kiều vẫn không ngừng bắt bẻ.

Đợi đến trời tối, người trong trang viên đều ngủ, Ninh Thư mỗi tay nâng một cái thùng đi đến trang viên Y gia.

Nơi này có chút xa trang viên Y gia, dựa vào ánh trăng, Ninh Thư dùng toàn lực chạy hơn một canh giờ mới đến cửa sơn động.

Ninh Thư kéo thùng đi vào, đào đất, đầu tiên là xếp đầy một thùng đạn, sau đó lại cất súng vào trong thùng.

Chất đầy hai thùng, sau đó một tay nâng một cái thùng chạy trở về.

Lúc trở về Ninh Thư có chút kiệt sức, dù sao hai cái thùng lớn, bên trong đều là cục sắt, rất nặng.

Trở lại trang viên, Ninh Thư thả thùng xuống, vội vàng lắc lắc tay của mình, sau đó lại mang hai cái thùng không đi chuyển súng ống.

Ninh Thư chạy qua chạy lại mấy chuyến, chuyển bảy tám cái thùng, một đêm không ngủ.

Chuyến cuối cùng, Ninh Thư lấp đất thật kĩ, xoá sạch dấu chân của mình.

Y Tình là cảnh sát, trực giác rất mạnh.

Nhân lúc mọi người còn chưa rời giường, Ninh Thư đem thùng nhét vào trong xe ngựa, bởi vì thùng quá lớn, một lần không thể nhét nhiều.

Ninh Thư lấy khóa khoá thùng trong sân lại, sau đó đánh xe rời khỏi trang viên.

Ninh Thư trước tiên chở hai thùng đạn, lúc đến cửa thành còn chưa mở cửa.

Ninh Thư đi đường vòng sang bên kia thành, đến trước sông hộ thành, Ninh Thư hạ thùng xuống, mở ra, trực tiếp đổ hết hai thùng đạn vào sông hộ thành.

Không có đạn, những súng ống đó chỉ là sắt vụn.

Đương nhiên, Ninh Thư cảm thấy bản thân vẫn rất tốt bụng, cô vẫn để lại cho Trác Triệt Nhiên một thùng đạn, tuy rằng không nhiều lắm.

Nhưng cũng đủ để hắn dùng, một thùng có hơi nhiều, hay là nửa thùng đi.

Sau khi đổ hết đạn đi, Ninh Thư đem súng ống cùng đạn còn thừa tìm tiêu hành lợi hại nhất đưa qua cho Trác Triệt Nhiên.

Dùng tốc độ nhanh nhất đưa đến khu vực Hán Dương, bòn rút của Ninh Thư không ít phí bảo tiêu.

Cuộc mua bán này đúng là thua thiệt đủ đường, may mắn phủ Tuyên Bình Hầu có chút tiền, lúc lên đường da mặt dày vòi Vinh Quốc Phu nhân một ít.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.