Chương trước
Chương sau
Edit: Bạc Hà

Tất cả nữ nhân hậu viện đều tụ tập ở sân của lão thái quân, ai cũng không nói gì, đến cả hít thở cũng đều thận trọng.

Bầu không khí vô cùng đè nén.

Ninh Thư xoa huyệt hai bên cho lão thái quân, nhìn ra cửa.

“Đừng bấm nữa, ngươi cũng nghỉ ngơi một lát đi, bây giờ có làm gì cũng vô dụng.” Lão thái quân nói với Ninh Thư.

Một đời Hoàng đế một đời cận thần, cho dù có được phú quý vô biên, trong lòng cũng sợ rước lấy họa lớn.

Ninh Thư ngồi trước các thứ nữ, tay nâng chén trà lên uống.

Thứ nữ ngồi bên cạnh Ninh Thư đột nhiên mở miệng hỏi: “Tổ mẫu, nếu Thế tử thất bại, chúng ta liệu có bị liên lụy hay không, dù sao….”

Thứ nữ nhìn Ninh Thư, “Dù sao trước đây Đại tỷ tỷ cũng cùng Thế tử có hôn ước.”

Ninh Thư không chút hoang mang đặt chén trà xuống: “Ta đã cùng Thế tử từ hôn, nam hôn nữ gả hai bên đều không còn liên quan, đây chính là ý chỉ của Tiên hoàng đấy.”

“Nhưng người khác chưa chắc đã nghĩ như vậy đâu.”

“Ta không thể quản được người khác nghĩ như thế nào.” Ninh Thư ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, nửa cái mông bị dồn lực muốn tê dại luôn.

Ninh Thư suy nghĩ một chút liền ngồi phịch trên ghế, cái gì dễ chịu thì làm thôi.

Thật ra Trác Triệt Nhiên có lên làm Hoàng đế được hay không đối với phủ Tuyên Bình Hầu cũng chẳng phải chuyện tốt gì.

Nếu thất bại, dù sao cũng từng có hôn ước, có thể sẽ bị liên đới.

Còn nếu thành công, vậy thì phủ Tuyên Bình Hầu sẽ bị dồn đến bước đường cùng.

“Được rồi, ồn ào cái gì.” Lão thái quân gõ một gậy, ngăn lại thứ nữ còn muốn nói chuyện.

Thứ nữ cắn môi, vẻ mặt ấm ức, rưng rưng nước mắt, “Tổ mẫu chỉ thích tỷ tỷ, tỷ tỷ bị từ hôn, liên lụy đến mấy muội muội thanh danh không tốt.”

Ninh Thư thở dài một hơi, nói: “Chuyện thế gian thay đổi trong nháy mắt, lúc trước cùng phủ Tín Vương định hôn, ta cũng tưởng bình bình an an gả qua, ai biết được sẽ xảy ra chuyện như vậy.”

“Chuyện này đối với tỷ tỷ các con ảnh hưởng còn lớn hơn, ăn nói cho cẩn thận, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, miễn cho ra ngoài bị người ta nói là ta không dạy bảo tốt được con.” Vinh Quốc Phu nhân ánh mắt sắc bén nhìn mấy thứ nữ.

Con gái của mình lại đến phiên người khác chà đạp.

Mấy thứ nữ cúi đầu, trong lòng không phục, nhưng lại không dám bất kính với mẹ cả, chi ăn phí mặc, tương lai gả cho người nào đều do mẹ cả định đoạt.

Hạnh phúc cả đời đều nằm trong tay mẹ cả, không dám lỗ mãng.

Có điều mấy thứ nữ nghĩ đến Ninh Thư bị từ hôn, đã không còn danh tiết trong lòng mới dễ chịu một chút.

Nháo thành như vậy, không khí trong phòng vốn dĩ áp lực lại càng trở nên kỳ quái.

Liên Kiều bước vào, hành lễ với mọi người sau đó nói: “Hầu gia hồi phủ.”

Nữ quyến trong phòng đều đứng lên, Tuyên Bình Hầu chạy như bay vào nhà.

Các nữ quyến nhao nhao hành lễ.

Tuyên Bình Hầu ngồi xuống, nâng chung trà lên uống, lão thái quân vội vàng nói: “Tình huống bên ngoài thế nào?”

Tuyên Bình Hầu buông chén trà, lắc đầu nói: “Tình huống hiện tại còn không rõ, quân đội đóng ở ngoài thành bắt đầu tấn công, muốn vào thành chi viện cho Trác Triệt Nhiên.”

“Thế tử thật sự tạo phản?” Lão thái quân có chút không thể tin được hỏi.

“Tạo phản, ngay trên đại điện giết Hoàng thượng, chỉ là cũng không có thành tựu, hiện tại chủ yếu dựa vào thị vệ phủ Tín Vương chống đỡ.”

Ninh Thư cảm thấy cuộc bạo loạn này rất nhanh sẽ kết thúc, rốt cuộc Thái Tử cùng mấy Hoàng tử, đều là con trai của Hoàng đế.

Những người này mới là người thừa kế chính thống, còn có mối thù giết cha, hẳn là sẽ không để Trác Triệt Nhiên bước lên ngôi vị Hoàng đế.

Có thể khiến cho Trác Triệt Nhiên ở trên điện bắn chết Hoàng đế, khẳng định là Hoàng đế ép rất sát.

Chẳng lẽ trước khi tiến cung không soát người sao?

Về phần những quân đội đóng giữ ngoài thành kia cũng chẳng lật dậy nổi sóng gió gì, lúc trước Hoàng đế chỉ cho 800 binh mã.

Đi trấn áp dân loạn, hiện tại chỉ còn lại một nửa, cửa thành vừa đóng, những người này liền không có cách vào.

Cũng không biết Cấm Vệ quân trong thành có người của Trác Triệt Nhiên hay không, những người này có thể lâm trận phản chiến hay không, dù sao trên người Trác Triệt Nhiên cũng mang theo vòng sáng.

Ninh Thư hỏi Tuyên Bình Hầu: “Cha, mọi người hiện tại đều ở trong cung sao?”

“Phải.” Tuyên Bình Hầu nói.

Ninh Thư nghĩ nghĩ nói: “Cha, con gái có vật muốn đưa cho người.”

Tuyên Bình Hầu sai gã sai vặt bên người đi theo Ninh Thư lấy đồ vật, trở về thư phòng của mình.

Ninh Thư trở lại trong viện, lấy ra một khẩu súng từ dưới gối, dùng khăn tay gói kỹ súng.

“Đem cái này giao cho cha, thôi được rồi, ta có chuyện muốn nói với cha.” Ninh Thư đến thư phòng Tuyên Bình Hầu, trực tiếp nói: “Cha, người dẫn con tiến cung đi.”

“Hồ đồ, con một thân nữ nhi, hiện tại trong cung loạn như vậy, con tiến cung làm gì?” Tuyên Bình Hầu quát lớn Ninh Thư.

Ninh Thư mở khăn tay, “Con gái còn có một khẩu súng, nếu có thể, có thể dùng cây súng này giải quyết Trác Triệt Nhiên, chỉ cần Trác Triệt Nhiên chết rồi, phủ Tín Vương cũng không tạo được sóng gió gì.”

“Quả nhiên con còn giấu.” Tuyên Bình Hầu nhìn chằm chằm súng trong tay Ninh Thư.

Ninh Thư: “Đây không phải trọng điểm.”

“Con muốn vào cung giết Trác Triệt Nhiên?” Tuyên Bình Hầu ngơ ngác nhìn chằm chằm Ninh Thư, ánh mắt nhìn con gái mình có chút xa lạ, “Con có biết mình đang nói cái gì không?”

Tốt quá ha, nam nhân giết người thì có thể, nữ nhân giết người chính là rắn rết độc phụ, không tốt đẹp không đơn giản.

“Cha, khả năng dùng súng của con gái là có thể, hơn nữa vật này cũng có thể giết người từ xa, thật ra cha có thể dâng thứ này cho Thái Tử hoặc là một Hoàng tử khác.”

“Thế nhưng để giải quyết Trác Triệt Nhiên, những người khác ắt muốn thứ này của cha, cha nói thứ này chỉ có một, bọn họ tin tưởng sao?” Ninh Thư hỏi Tuyên Bình Hầu.

Tuyên Bình Hầu vuốt vuốt mi tâm, ông là người muốn Trác Triệt Nhiên chết hơn ai hết.

Đây là một canh bạc, một khi thua, chính là tan cửa nát nhà.

“Con gái có thể lặng yên không một tiếng động giết Trác Triệt Nhiên, cũng sẽ không để lộ súng.” Ninh Thư nói với Tuyên Bình Hầu, “Tất cả những thứ này đều là vì phủ Tuyên Bình Hầu.”

Tuyên Bình Hầu lắc đầu, “Hiện tại toàn bộ hoàng cung đã phong tỏa, không ai có thể đi vào.”

Không vào được sao, Ninh Thư mím môi, cái này có chút khó khăn.

“Con đưa đồ cho ta, ta sẽ nghĩ cách đưa thứ này vào trong cung, về phần thứ này rơi vào trong tay Hoàng tử nào, không thể nói chính xác.” Tuyên Bình Hầu nói.

Tuyên Bình Hầu gọi ám vệ, sai ám vệ tìm một người lạ mặt đưa súng vào trong cung.

Ninh Thư nhìn ám vệ, Tuyên Bình Hầu nói: “Nhà ai mà chẳng có chút thế lực ngầm.”

Không cho phép thao luyện tư binh, không cho phép tư đúc binh khí, nhưng mấy ám vệ như vậy vẫn có thể nuôi.

“Con thật sự chỉ có một khẩu súng?” Tuyên Bình Hầu hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư nhấc tay thề, “Đây quả thật là cái cuối cùng, con thề.”

“Hy vọng con không nói dối ta, bằng không ta sẽ để mẹ con đi lục soát phòng của con.” Tuyên Bình Hầu sắc mặt không vui.

“Người lục soát thoải mái, dù sao con gái thật sự không có, sau chuyện này con cũng biết thứ này không phải vật gì tốt, lưu tại trong tay sẽ xảy ra chuyện.” Ninh Thư nói.

Nói không chừng sẽ bị cho rằng là người chế tạo vật này.

Đoán chừng đã có người đang điều tra thứ này rốt cuộc là từ nơi nào truyền ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.