Chương trước
Chương sau
Edit: Bạc Hà

Ninh Thư đưa súng, bên trong lắp đầy đạn, từ người nằm vùng của Tuyên Bình Hầu chuyển vào trong cung.

Tóm lại trải qua khó khăn trắc trở, súng được chuyển vào tay Thái tử.

Tuyên Bình Hầu giao báu vật cho Thái tử, dù sao Thái tử cũng là người thừa kế chính thống.

Coi như cuối cùng Thái tử thất bại, cũng không có người biết phủ Tuyên Bình Hầu đưa đồ cho Thái tử.

Tuyên Bình Hầu gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, nghe ám vệ báo cáo tình huống.

Chờ sau khi nghe rõ mọi chuyện, Ninh Thư hỏi Tuyên Bình Hầu: “Cha, khi nào thì sửa lại từ đường?”

“Nếu lúc ấy Cố biểu ca phát hiện từ đường có vấn đề, đoán chừng hiện tại phủ Tuyên Bình Hầu cũng không còn nữa.”

Tuyên Bình Hầu thần sắc mỏi mệt, dùng sức nhéo mũi đến độ đỏ bừng.

“Hiện tại là lúc nói loại chuyện này sao?”

Ninh Thư hỏi lại: “Vậy khi nào mới phải?”

Thừa dịp sự chú ý của mọi người đều đặt ở Hoàng cung, nạy gạch vàng trên mặt đất ra, lát lại gạch bình thường, chuyện này có gì khó.

Lén lút mà làm.

“Buổi tối con gái có thể làm.” Ninh Thư đại khái nói.

Tuyên Bình Hầu thiếu chút nữa không khống chế được trợn trắng mắt, “Con làm?”

“Dù sao người làm loại chuyện như vậy phải là người nhà chúng ta tín nhiệm.” Ninh Thư nói.

“Được rồi, chuyện này lòng ta hiểu rõ, con không cần nhọc lòng.” Tuyên Bình Hầu có chút phiền cô con gái này, mỗi ngày nhìn chằm chằm từ đường mới khiến người ta hoài nghi hiểu không.

Đậu má, Ninh Thư ôm ngực, ông cho rằng tôi muốn quản sao, còn không phải cái đồ chơi này ở Hầu phủ quá nguy hiểm.

Lải nhải như một bà già.

Có điều Ninh Thư vẫn phải nói: “Cha, không lâu nữa là đại thọ tổ mẫu, đến lúc đó phải mở từ đường dâng hương.”

“Khi ấy Tân hoàng đăng cơ, tìm người giết gà dọa khỉ để phô trương, nhỡ đâu chúng ta đụng phải thì sao?”

Coi như có tiền cũng phải hạ mình, đặc biệt ở cổ đại hoàng quyền là tối thượng, Hoàng đế vốn sở hữu những thứ tốt nhất trên đời.

Vậy nên không thể có những thứ Hoàng thượng không có.

Tuyên Bình Hầu gật gật đầu, “Chuyện này ta sẽ chú ý, được rồi, ra ngoài đi.”

Sự tình thay đổi trong nháy mắt, mọi người đều nhìn chằm chằm Hoàng cung xem rốt cuộc mọi chuyện là thế nào.

Không khí như vậy có chút khiến người ta khó thở, Ninh Thư cũng lười thêu thùa, đặc biệt là Liên Kiều luôn lảng vảng trước mặt cô, làm cô cũng cảm thấy choáng váng.

Trong miệng Liên Kiều niệm linh tinh, chắp tay, Ninh Thư hỏi: “Ngươi đang nói gì thế?”

Liên Kiều nói: “Nô tỳ đang cầu nguyện đừng để Thế tử lên làm Hoàng thượng, bằng không đời này của tiểu thư sẽ không có hạnh phúc.”

Ninh Thư nhịn không được cười một tiếng, “Cầu nguyện có ích sao?”

“Không biết, cầu nguyện vẫn tốt hơn không cầu nguyện.” Liên Kiều nói.

Mãi cho đến khi trời tối cũng không nhận được tin tức chính xác trong Hoàng cung.

Sáng sớm hôm sau, cuối cùng trong cung cũng có tin tức, Trác Triệt Nhiên bị giết, đồng thời còn có Thái Tử và Tam Hoàng tử.

Chỉ còn lại Ngũ Hoàng tử, là một Hoàng tử trưởng thành, Ngũ Hoàng tử quả thực đã thành công lớn.

Ngoài dự kiến của tất cả mọi người.

Tuyên Bình Hầu nghe thấy tin này cũng ngây ngẩn cả người, liên tục dò hỏi: “Ai, Ngũ Hoàng tử?”

Này mẹ nó quả thật hố cha.

Không phải đưa súng cho Thái tử sao, tại sao Thái tử lại bị giết rồi?

Trong đầu Ninh Thư lục tìm tin tức Ngũ Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử này tương đối mờ nhạt, ngày thường căn bản là không có cảm giác tồn tại gì.

Mẹ và vợ thân phận thấp kém, không có nhà ngoại to lớn, cũng không có nhà vợ to lớn.

Tóm lại là không có tiếng tăm gì, bị người ta xem nhẹ, cuối cùng lại sống sót.

Thậm chí có khả năng bước lên Hoàng vị.

Đủ để khiến người ta sợ rớt con mắt.

“Vận khí của Ngũ Hoàng tử thật không tầm thường.” Tuyên Bình Hầu thở dài nói.

Thái Tử cùng những Hoàng tử khác chết rồi, Trác Triệt Nhiên tạo phản cũng đã chết.

Ở trong đó đã xảy ra chuyện gì căn bản là không rõ ràng lắm.

Ninh Thư nhướng mày, “Thật sự là vận khí?”

“Đúng là vận khí, Ngũ Hoàng tử hoàn toàn không gia nhập hàng ngũ tiêu diệt loạn quân, nói không chừng Ngũ Hoàng tử sẽ leo lên ngôi vị Hoàng đế.”

“Ngũ Hoàng tử cùng phủ Tuyên Bình Hầu không thù không oán, bước lên ngôi vị Hoàng đế cũng không tồi.” Tuyên Bình Hầu thở ra một hơi, chỉ cần không phải Trác Triệt Nhiên trở thành Hoàng đế là được.

“Hậu cung ngoại trừ Ngũ Hoàng tử còn có những Hoàng tử khác, tuy rằng chưa trưởng thành nhưng lại có nhà mẹ vững chắc, cũng có thể nhận hậu thuẫn để lên ngôi.” Ninh Thư nói.

Tuyên Bình Hầu gật gật đầu, “Chuyện lần này đoán chừng một chốc một lát cũng chưa thể kết thúc.”

Trác Triệt Nhiên chết rồi, nhiệm vụ của cô liền coi như hoàn thành.

Y Tình biết Trác Triệt Nhiên đã chết, vẻ mặt mờ mịt ngây dại, Trác Triệt Nhiên cứ vậy mà chết.

Ở trong lòng Y Tình, Trác Triệt Nhiên không phải người dễ chết như vậy.

Y Tình ôm ngực, cảm thấy trong lòng trống rỗng, nước mắt không tự chủ được chảy ra, nói trong lòng không có một chút cảm giác với Trác Triệt Nhiên là nói dối.

Đặc biệt Trác Triệt Nhiên lại là trời sinh có vòng sáng nhân vật chính.

Nhất thời Y Tình cảm giác tâm chết lặng, cả người đều giống như không còn sự sống.

Đây là một thời đại khiến người ta tuyệt vọng đến cỡ nào.

Sinh tồn khó khăn như vậy, không nói đến tự do, ngay cả ra cửa cũng khó.

Muốn đấu tranh cho một chút quyền ngôn luận ở thời đại này cũng không được.

Từ khi nghe được tin Trác Triệt Nhiên đã chết, thái độ của Y gia đối với Y Tình quay ngoắt 180 độ.

Thứ muội châm chọc mỉa mai, không phải muốn gả cho Thế tử sao, không phải muốn làm Thế tử phi sao, hiện tại Thế tử cũng đã chết, xem ngươi gả cho ai.

Lúc trước ao ước ghen tị đến cỡ nào, hiện tại lại càng giậu đổ bìm leo.

Ngay cả phụ thân Y Tình cũng là vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép, từ khi con gái có quan hệ với Thế tử, những đồng liêu khác nhìn thấy hắn đều phải khiêm nhường.

Có một số người còn lấy lòng hắn, nói hắn thành nhạc phụ của Thế tử.

Hắn còn trông cậy dựa vào phủ Tín Vương để thăng quan tiến chức, hiện tại Trác Triệt Nhiên chết rồi, mọi thứ đều tan nát.

Hơn nữa con gái còn có thể trở thành tàn hoa bại liễu không ai cưới.

Nếu Trác Triệt Nhiên có thể tạo phản thành công, hắn có thể trở thành Quốc trượng, nhưng rốt cuộc cũng không có cái mệnh này.

Y Quảng Nguyên trong lòng đấm ngực dậm chân.

Thật đáng tiếc.

Bất luận Y Quảng Nguyên thất vọng tiếc nuối cỡ nào, Y Tình thương tâm cỡ nào, đây cũng là chuyện đã định.

Trác Triệt Nhiên tiến cung diện thánh, tuy rằng biết khả năng nguy hiểm, nhưng không nghĩ tới Hoàng đế nói trở mặt liền trở mặt.

Vào lúc ba đạo quân cần ban thưởng chiến công, hắn liền bị tống vào tù.

Một khi ở trong tù, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra, chết ở trong đó cũng có thể.

Hoàng Đế cũng không nghĩ tới đối phương lại có thể lớn gan như vậy, lại có thể nổ súng bắn chết hắn.

Lúc sau các Hoàng tử cùng Trác Triệt Nhiên giằng co, các hoàng tử đều ăn ý muốn giải quyết Trác Triệt Nhiên trước, sau đó mới tranh đoạt Hoàng vị.

Sau khi Trác Triệt Nhiên chết, người chết sau chính là Thái Tử, Thái Tử là người thừa kế đứng đầu, chỉ khi hắn chết thì các Hoàng tử khác mới có cơ hội.

Cuối cùng khiến cho tất cả đều chết, hoàn toàn chính là tặng đầu người.

Người sống sót lại là người vẫn luôn ở bên cạnh không động thủ, yên lặng quan sát, Ngũ Hoàng tử.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.