Chương trước
Chương sau
Edit: EE

Cung nỏ Lal cảm thấy mình làm Nicole lầm lỡ, trong một lần thú mặt trăng tấn công thành trì, hắn thay Nicole chắn đòn tấn công của thú mặt trăng, trở thành vũ khí sắp hỏng.

Dưới sự dốc sức cứu chữa của Nicole, Cung nỏ Lal sống sót, nhưng không biết ai lại giết Cung nỏ Lal.

Nicole ngơ ngác, nhìn thấy Cung nỏ Lal biến thành một đống phế liệu, mũi tên gãy nát, thân thể bị chặt thành hai nửa.

Người mình thích chết, Nicole rất thống khổ, ôm Cung nỏ Lal không buông tay.

Một đống kim loại hoen gỉ, không còn hơi thở sự sống.

Bên cạnh Nicole tụ tập cả đám vũ khí muốn khế ước với cô.

Nicole lau khô nước mắt, nhất định phải tìm được người đã giết Cung nỏ Lal.

Tình nghĩa từ thuở niên thiếu khốn khó cho tới giờ, ngay cả khi Nicole không thích Cung nỏ Lal, cô vẫn phải có nghĩa vụ tìm ra hung thủ cho Cung nỏ Lal, báo thù cho hắn.

Nhưng trong lúc Nicole đang điều tra lại bị giết, cũng không biết là ai giết, tại sao lại muốn giết cô.

Người giết cô và Cung nỏ Lal cùng là một người sao?

Tâm nguyện của Nicole là: Không được để Cung nỏ Lal chết, không được nói ra cô thích Cung nỏ Lal.

Cung nỏ Lal chặn đòn thay Nicole nên mới chết.

Ninh Thư: …

Tại sao tình yêu lại phải che đậy bằng nhiều nhãn mác như vậy.

Em là nhân loại, tôi là vũ khí, chúng ta ở bên nhau sẽ không hạnh phúc.

Tôi quá yếu, được nhặt từ đống rác, không xứng với em.

Tình yêu tốt sẽ làm em trở nên tốt hơn đáng yêu hơn.

Ninh Thư gặm bánh mì, suy tư trong lòng, nhiệm vụ này là không được để Cung nỏ Lal chết.

Với cả không biết là ai giết Cung nỏ Lal và Nicole.

Hai nhiệm vụ.

Không biết Mai Tử Khanh đang ở đâu?

Lal đưa nước tới trước mặt Ninh Thư, nước vừa lấy từ sông lên, đã được đun sôi để ấm mới đưa tới cho Ninh Thư.

Đàn ông chu đáo như vậy, hai người gặp nhau vào lúc khó khăn nhất trong đời, đều có thể trả giá cả mạng sống vì đối phương.

Nhưng mà lại không có kết quả tốt.

Ninh Thư cầm bát uống nước, bánh mì khô kẹt trong họng, uống nước xong thoải mái hơn nhiều.

Ninh Thư nhìn Cung nỏ Lal, lại thấy khó hiểu, chết còn dám, sao không dám tiếp nhận tình cảm của nguyên chủ.

Xuất thân từ đống rác khó chấp nhận vậy à?

Tôi còn ăn cả rác rồi đây này.

Cung nỏ Lal có mái tóc màu đen, tóc mái rũ xuống che khuất mắt, làm hắn thoạt nhìn có chút tối tăm, trên người mặc quần áo đơn giản gọn gàng.

Trên mặt có sẹo rất nhỏ, những vết sẹo này rất nông và cũ, không chỉ trên mặt có mà cả trên người cũng có, dấu vết trên vũ khí đều sẽ xuất hiện trên cơ thể.

Lal thấy Ninh Thư nhìn chằm chằm mình, hơi cúi đầu, hỏi: “Chúng ta tìm một nơi an toàn nghỉ ngơi đi.”

Ninh Thư gật gật đầu, “Anh quyết định.”

Lal đặt cái bát rỗng vào trong cơ thể mình, Ninh Thư kinh ngạc nhưng trên mặt vẫn ung dung.

“Chủ nhân.” Lal săn sóc nói: “Vũ khí chúng tôi đều có một không gian nhỏ.”

Ninh Thư a một tiếng, “Có thể cho tôi xem không?”

Lal bắt đầu cởi áo, Ninh Thư ngớ ra, Lal vội giải thích, “Chủ nhân, tôi phải cởi mới tiện cho em xem.”

Ninh Thư vô cùng bình tĩnh ừ một tiếng, Lal cởi áo, trên người toàn là vết thương.

Lal có chút hối hận vì đã cởi áo, nhỡ để cô thấy một thân toàn vết thương này xong bị dọa thì sao.

Nhưng Lal vẫn kéo ngực mình ra, bên trong đen sì.

Ninh Thư trấn định nhìn qua, không gian không lớn lắm.

Nhìn vào thấy bên trong rất ngay ngắn, từng đồ được đặt vào từng chỗ khác nhau, có bát đũa, dây buộc tóc, còn có thú hạch to bằng ngón cái của thú mặt trăng.

Loại thú hạch này thường được người ta thu về, nhưng không biết nó có công dụng gì.

Mỗi lần sau khi săn giết thú mặt trăng xong, đều là Lal tìm thú hạch trong thân thể bọn nó.

“Dọn dẹp thật sạch, anh có chứng cưỡng chế à.” Mỗi loại đồ phải để vào một chỗ khác nhau.

Cung nỏ Lal mặc áo vào, nói: “Những thứ đó đều là đồ chủ nhân cần dùng, phải sắp ngay ngắn.”

Ninh Thư: …

Nhưng cả dây buộc tóc cũng cất cả đống trong đó là sao?

“Tốt lắm.” Ninh Thư khen ngợi, tỏ ra không quan tâm tới những vết thương trên người Cung nỏ Lal.

Cung nỏ Lal thấy Ninh Thư không chú ý vết thương của mình, thở dài nhẹ nhõm.

Những vết thương đó không phải là chiến tích, mà là do vũ khí không được bảo dưỡng đúng hạn, là một vũ khí đã từng chẳng ai muốn.

Ninh Thư cùng Cung nỏ Lal tìm một chỗ, dùng lá cây to rộng lập một cái lều đơn giản.

Trên người cả hai đều bôi dịch cỏ có mùi khiến thú mặt trăng ghê tởm.

Vừa đến tối, bầu trời có ba mặt trăng đỏ như máu.

Ba mặt trăng?

Ninh Thư rất bình tĩnh, mười mặt trời cũng thấy rồi, ba mặt trăng tính là gì.

Hai người nằm cạnh nhau, Ninh Thư buồn chán đọc qua hướng dẫn sử dụng Cung nỏ Lal trong đầu.

Cũng không hẳn là hướng dẫn sử dụng, mỗi một vũ khí khi sinh ra đều đã có các loại võ kỹ, sử dụng võ kỹ có thể cho người ta biết cách sử dụng vũ khí.

Càng là vũ khí cao cấp thì võ kỹ lại càng nhiều, như Cung nỏ Lal thì không có nhiều võ kỹ lắm.

Ninh Thư vận chuyển Tuyệt Thế Võ Công trong thân thể, sau đó mắng trong lòng một câu hố người.

Linh khí ở thế giới này rất ít, còn tưởng là có rất nhiều chứ.

Ninh Thư lén lút bấm pháp quyết, bố trí tụ dương trận ở xung quanh.

“Tôi ngủ, anh cũng nghỉ ngơi đi.” Ninh Thư bảo Cung nỏ Lal.

“Em ngủ đi, tôi canh gác, buổi tối rất nguy hiểm.” Cung nỏ Lal thấp giọng nói, trong bóng đêm không nhìn thấy rõ mắt hắn, lại còn có tóc mái che nữa.

Ninh Thư ừ một tiếng, “Anh vất vả rồi.”

Ninh Thư bắt đầu tu luyện, nhưng sau đó lại ngẩn người, bởi vì cô phát hiện thứ mình đang hấp thu không phải lực Hỏa Dương.

Mà là một loại vật chất kỳ quái, từng chút một dung nhập vào trong đan điền.

Ninh Thư vẻ mặt ngơ ngác, đây là cái quỷ gì thế.

Lực Hỏa Dương đâu?

Những vật chất đó càng tích càng nhiều trong đan điền, hình thành một biển sao cuồn cuộn.

Ninh Thư: Quá thể…

Mẹ nó đây là hấp thu lực Sao Trời?

Tại sao lại hấp thu lực Sao Trời, chẳng lẽ là vì thế giới này có ba mặt trăng?

Ninh Thư thuần túy là đoán mò, quỷ mới biết cái gì là lực Sao Trời.

Loại vật chất này chưa từng xuất hiện ở những thế giới trước.

Thảo nào tên thú mặt trăng, chẳng lẽ bọn thú đó đều hấp thu lực Sao Trời.

Lại xuất hiện thêm một loại lực lượng, Ninh Thư còn chưa biết nên dùng thế nào.

Cung nỏ Lal làm hết phận sự canh giữ cho Ninh Thư, xem xét xung quanh có thú mặt trăng lui tới hay không.

Không biết có phải do chỗ Ninh Thư có nhiều lực Sao Trời không mà không ít thú mặt trăng đều di chuyển về phía này.

“Chủ nhân, có cái gì đang tới gần.” Cung nỏ Lal vội vàng đánh thức Ninh Thư.

Ninh Thư vươn tay, Cung nỏ Lal liền hóa thành một cây nỏ, xuất hiện trong tay Ninh Thư.

Vũ khí xuất hiện trong tay mình, Ninh Thư khó tránh khỏi nhìn nhiều mấy cái, toàn thân nỏ đen nhánh, bên trên có nhiều vết xước, ngay cả đầu mũi tên cũng thiếu mất một nửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.