Chương trước
Chương sau
Editor: EE

Ngày càng nhiều người ngã xuống đất, ánh mắt trống rỗng, tất cả sự sống bị tước đi, trở thành từng bộ xác khô.

Tình huống quỷ dị như vậy, Ninh Thư lập tức nghĩ tới hoán thiên đại trận.

Nhưng tại sao hoán thiên đại trận lại xuất hiện trong trấn nhỏ?

Chẳng lẽ người yêu Mai Tử Khanh đổi nơi bố trí trận pháp ở trấn nhỏ?

Nhưng sinh vật trong rừng nhiều hơn, vô số cây cối, thực vật, động vật, linh hồn và nhiều sức sống hơn.

Làm lại xuất hiện ở trấn nhỏ.

Thanh âm 2333 xuất hiện trong đầu Ninh Thư, “Mai Tử Khanh nói với cô, người yêu cô ấy phát động hoán thiên đại trận, vốn phạm vi chỉ trong 10 km, nhưng giờ hắn mở rộng lên đến 50 km, trấn nhỏ cũng ở trong phạm vi đó.”

Ninh Thư: “Đm.”

“Mai Tử Khanh bảo cô mau chạy đi, người yêu cô ấy đang ôm tâm tình được ăn cả ngã về không, 50 km đã là phạm vi cực hạn của đại trận.”

2333 bảo Ninh Thư.

Ninh Thư cảm thấy thật khổ sở, chạy thế nào, chưa chạy ra khỏi phạm vi trận pháp bao phủ đã bị tước đoạt sự sống rồi.

Ninh Thư ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời xám xịt, bên trên có thứ gì ngăn cản tầm mắt người.

Lal và Mục có vẻ rất khó chịu, hai người đều ôm đầu, ngồi khom người.

Cưỡng ép linh hồn rời thân thể rất đau đớn.

Một lực lượng mạnh mẽ muốn hút linh hồn Ninh Thư rời khỏi thân thể, bay lên không trung.

Ninh Thư vận chuyển kình khí, vươn tay vẽ một phù chú lên trán Lal và Dao găm Mục.

Phù chú này có thể cố định linh hồn trong thân thể.

Vẻ mặt Lal và Mục tốt hơn một chút, nhìn qua không đau đớn như trước nữa.

Nhưng chỉ có thể giữ được một lát, hơn nữa lực lượng pháp trận đang càng lúc càng lớn, Ninh Thư cũng dần không chống đỡ nổi, linh hồn như thể lúc nào cũng có thể bị hút ra.

“Tìm được vật có thể cố định linh hồn không?” Ninh Thư có chút nôn nóng hỏi 2333.

“Có định hồn đan, dùng không?” 2333 hỏi Ninh Thư.

“Có có, bây giờ chỉ cần giải quyết được vấn đề.” Ninh Thư nói.

“Nhưng hơi đắt, một viên cần năm điểm công đức.”

Ninh Thư cắn răng, “Mua, ba viên.”

Trong tay Ninh Thư xuất hiện ba viên đan dược màu vàng kim.

Ninh Thư nhét cho Lal và Dao găm Mục mỗi người một viên.

Sau đó tự nuốt một viên.

“Con nhóc đáng chết, cô cho tôi ăn cái gì thế?” Dao găm Mục cố moi cổ họng.

Định hồn đan vừa vào miệng, linh hồn như có thêm một quả cân thật nặng, không còn cảm giác nhẹ nhàng bay bổng nữa.

Ba người thấy khá hơn nhiều.

Ninh Thư lau mồ hôi, hỏi 2333: “Bây giờ Mai Tử Khanh đang ở đâu?”

“Bảo hệ thống Mai Tử Khanh gửi địa điểm và bản đồ.” Trong lòng Ninh Thư khó chịu nói.

“Ừm, được.” 2333 nói rất tự tin, chắc lại đi đâm chọc hệ thống của Mai Tử Khanh.

Một lát sau, 2333 nói: “Mai Tử Khanh ở trong núi.”

Ninh Thư mỉm cười, “Ta biết cô ấy ở trong núi, nhưng chỗ nào?”

“Hệ thống đối phương gửi định vị cho tôi, đi theo là được, thật sảng khoái, xem hệ thống bên kia lúng túng bao nhiêu.”

Ninh Thư: ……

Chuyện này dù thế nào cũng là Mai Tử Khanh đuối lý.

2333 có vốn liếng để lên mặt.

Ninh Thư bảo Lal: “Bây giờ chúng ta phải đi tìm bạn tôi.”

Lal gật gật đầu, “Cô đi đâu tôi cũng sẽ theo.”

Chỉ chốc lát, người trong thị trấn đều chết, cây cối cũng héo khô.

Ninh Thư đến một cửa hàng tìm một ít bánh bột ngô.

Chủ quán đã chết, hóa thành thây khô.

Đây mới chỉ là một thị trấn, không thể tưởng tượng trong phạm vi năm mươi dặm sẽ có bao nhiêu người chết.

Mai Tử Khanh hình như chưa giải quyết được người yêu của mình, để hắn phát động hoán thiên đại trận.

Chỉ cần không bị trận pháp ảnh hưởng, hắn sẽ bất bại.

Lal cất bánh bột ngô vào trong người, lại lấy nước trong tiệm để cất.

Ninh Thư nhìn Dao găm Mục, “Mi thì có tác dụng gì?”

Dao găm Mục cầm một cái bát cất vào cơ thể, “Tôi cũng có thể chứa đồ, hơn nữa thực lực tôi mạnh, tôi là người bùng nổ sức chiến đấu.”

Ninh Thư: “Ha ha……”

Ninh Thư dựa theo bản đồ hệ thống đưa bắt đầu đi tìm Mai Tử Khanh.

Ninh Thư nghi ngờ Mai Tử Khanh lại mềm lòng.

Chuyện này làm Ninh Thư rất khó chịu.

Nếu đã quyết định rồi thì còn dây dưa dây cà cái gì, kết quả hoán thiên đại trận mở rộng thành năm mươi dặm.

Ninh Thư đi xuyên qua rừng, tìm đến chỗ chấm đỏ.

Điểm cuối là cạnh một cái hồ nhỏ, Mai Tử Khanh bị trói lại nằm trên đất, như con sâu lông.

Cả khu rừng đều biến thành gỗ khô, cỏ dưới đất khô vàng, ngay cả đất cũng khô cong.

Ninh Thư vươn tay với Dao găm Mục, Dao găm Mục mặc kệ Ninh Thư.

Lal nói: “Biến thành vũ khí, để chủ nhân cắt dây thừng.”

Dao găm Mục rất không kiên nhẫn, nhưng vẫn biến thành một con dao.

Ninh Thư đi qua, muốn cắt đứt dây thừng trói Mai Tử Khanh.

Nhưng cắt mãi mà dây thừng vẫn không đứt.

Mai Tử Khanh cười cười với Ninh Thư, “Sao cô lại tới?”

“Sao cô lại bị trói, với năng lực của cô mà không giải quyết nổi cái dây thừng này à?” Ninh Thư cắt dây thừng, cái dây thừng này cũng thật là dai.

“Ai, sinh vật trong phạm vi năm mươi dặm đã bị giết sạch.” Ninh Thư thở dài một hơi nói.

Mai Tử Khanh không biết nên làm ra biểu tình gì.

“Sao cô lại bị hắn trói lại, dây thừng play?”

Mai Tử Khanh đầy đầu hắc tuyến, “Lúc nào rồi mà còn nói đùa, cô cũng đừng phí công đi cắt, đây là đồ của hệ thống.”

“Hắn vẫn luôn đề phòng tôi.” Mai Tử Khanh nói.

Ninh Thư nhìn trái nhìn phải, không thấy năm vũ khí của Mai Tử Khanh đâu.

“Vũ khí đâu?” Ninh Thư hỏi.

Mai Tử Khanh nâng cằm, ý bảo Ninh Thư nhìn bên kia.

Ninh Thư nhìn vào trong hồ, “Đã chết?”

Biến thành sắt vụn, bị ném vào trong hồ?

“Bị hắn giết?” Ninh Thư hỏi.

Mai Tử Khanh gật đầu, “Giết.”

Ninh Thư nhếch miệng, năm vũ khí đều bị giết.

Chậc chậc, nhiệm vụ của Mai Tử Khanh, bay hơn phân nửa rồi.

“Người yêu cô đâu?” Ninh Thư lại nhìn quanh.

Rốt cuộc là kẻ nào.

“Tôi phải ngăn cản hắn thế nào?” Ninh Thư nhìn bầu trời xám xịt, trực tiếp dùng bạo lực đánh hắn.

“Hỏi người đàn ông của cô đâu?” Ninh Thư híp mắt hỏi, “Trói cô lại, cô liền mặc kệ?”

“Mai Tử Khanh, cô lại mềm lòng, làm chút gì được không?” Ninh Thư cảm thấy thật bất đắc dĩ.

“Ở bên trên đó, bây giờ hắn không có thân thể, linh hồn và hoán thiên đại trận dung hợp vào nhau rồi.”

“Khi hắn hấp thu những sự sống này, cũng hấp thu cả oán độc, thù hận, sợ hãi trong linh hồn, uy lực sẽ ngày càng lớn, đến lúc đó hoán thiên đại trận sẽ bao trùm trên phạm vi lớn hơn.”

Ninh Thư: ……

Thật biết chơi.

Ninh Thư dùng toàn lực kéo dây thừng đang trói Mai Tử Khanh, muốn trực tiếp bẻ gãy sợi dây.

“Vô dụng, thứ này nếu không phải tự người dùng cởi thì sẽ không cởi được.” Mai Tử Khanh lắc đầu nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.