Chương trước
Chương sau
Editor: EE

Ninh Thư nhìn tia sáng hi vọng trong mắt Mai Tử Khanh, không đành lòng nói gì, cô nắm tay, điều động lực Sao Trời phóng tới đại trận.

Chỉ là trận pháp này vô cùng chắc chắn, Ninh Thư bị lực dội ngược của trận pháp chấn cho phế phủ cuồn cuộn máu.

Ninh Thư điều động thêm lực Sao Trời, bàn tay mang lực lượng như thiên thạch rơi đập xuống trận pháp.

Mỗi một lần va chạm, trận pháp lại mỏng hơn chút.

Lực lượng trận pháp muốn kéo linh hồn Ninh Thư ra khỏi thân thể, nhưng cũng may nhờ Định Hồn đan nên không gây trở ngại lớn.

Ninh Thư hét một tiếng, nện một quyền thật mạnh lên trận pháp, trận pháp vang lên tiếng rắc rất nhỏ.

Nhạc Thanh vội tu bổ kẽ hở, trận pháp phát ra một lực tấn công đánh về phía Ninh Thư, tốc độ vô cùng nhanh, chốc lát đã đến trước mặt Ninh Thư.

“Mau tránh ra.” Giọng Mai Tử Khanh đã biến điệu, hô với Ninh Thư.

Lal bị dọa đến choáng váng.

Ninh Thư cắn răng, vươn tay, trong tay tràn ra lực lượng thật lớn, như thiên thạch đánh vào lực công kích kia.

Hai bên va chạm, như bom hạt nhân nổ tung, Ninh Thư bị dư chấn đánh văng ra rất xa, thân thể trượt dài trên đất.

Quần áo sau lưng rách nát, loang lổ vết máu, do cành cây đá vụn đâm vào.

Ninh Thư hộc ra một ngụm máu, Lal biến thành nỏ treo vào tay Ninh Thư.

“Dùng tôi.”

Ninh Thư nắm Lal, sức lực của Lal trong trận chiến này căn bản là vô ích.

Nhưng lời này không thể nói thẳng ra.

Ninh Thư chậm rãi đứng lên, cảm giác thân thể mình sắp vỡ thành từng mảnh.

Mai Tử Khanh vô cùng lo lắng nhìn Ninh Thư, người bị trói thành sâu lông vẫn dịch từng chút tới chỗ Ninh Thư, hỏi: “Cô không sao chứ.”

“Đậu má, đau chết mất.” Ninh Thư quay đầu nhìn lưng mình.

Dao găm Mục vươn tay nắm cành cây cắm vào lưng Ninh Thư, động tác đặc biệt thô lỗ.

“Khặc khặc, xứng đáng.”

Ninh Thư một chân đá văng Dao găm Mục, đồ vô lương tâm, nếu không nhờ Định Hồn đan của cô thì linh hồn đầy oán khí của con hàng này đã sớm bị hoán thiên đại trận thu phục.

Lương tâm mi không đau à?

Ninh Thư nắm cây nỏ, nhìn trận pháp trên bầu trời, trong lòng có chút bất lực, mà cái trận pháp này còn liên tục biến hóa.

Ninh Thư đối mắt với Mai Tử Khanh, ánh mắt Mai Tử Khanh giãy giụa biến ảo không ngừng.

Bây giờ bị kẹp giữa, nếu Nhạc Thanh thành công, vậy tất nhiên sẽ có nhiều sinh linh bị cướp đoạt sự sống và linh hồn hơn, ngay cả cơ hội đầu thai chuyển thế cũng không có.

Nhưng khi Nhạc Thanh thành công tạo ra ảnh hưởng lớn như thế, vậy kết quả thế nào còn chưa chắc.

Nếu thất bại, Nhạc Thanh sẽ phải đối mặt với kết cục bị loại bỏ hoàn toàn.

Chỉ sợ lòng Mai Tử Khanh bây giờ đang bị lặp lại quá trình xoa nắn dày vò.

Tất cả giãy giụa và thống khổ, đều là do không đủ thực lực, không đủ mạnh.

Không thoát khỏi quy tắc được, vậy chỉ có thể bị quy tắc khống chế.

Ninh Thư điều động lực Sao Trời trong thân thể, bao trùm lên người Lal.

Sau đó bắn một mũi tên vào trận pháp, mũi tên của Lal chứa lực lượng hỗn hợp rất lớn, vọt tới hoán thiên đại trận, cuối cùng xuyên qua trận pháp.

Nhưng mũi tên của Lal cũng chịu tổn thương, nửa bên mũi tên còn lại bị nứt.

Trận pháp cũng cùng cảnh ngộ, có sương đen tràn ra từ trong trận pháp, hiển nhiên là tà khí trận pháp đang hấp thu.

Trận pháp bị thủng.

Ninh Thư đặt nỏ xuống đất, Lal biến thành hình người, người trải đầy vết thương.

Dao găm Mục vội vàng chạy tới nâng Lal dậy, âm trầm nói: “Sao cô ta lại dám làm vậy với anh.”

Lal nở nụ cười, “Có thể giúp được cô ấy, tôi vẫn còn hữu dụng.”

“Mai Tử Khanh, tại sao em lại làm vậy với anh, anh đã sắp thành công, tại sao em lại ngăn cản anh, đã sắp thoát khỏi số mệnh này rồi, tại sao, tại sao?”

“Anh mãi mãi cũng không tha thứ cho em, anh hận em.” Thanh âm trong trẻo của Nhạc Thanh trở nên dữ tợn.

“Anh không muốn cứ ở trong đầm lầy, em lại một hai muốn ngáng chân anh, còn kéo anh về sau, muốn để anh ở trong đầm lầy với em, anh hận em, hận em……”

Từng tiếng trách cứ của Nhạc Thanh như con dao đâm vào tim Tử Khanh, máu chảy đầm đìa, đau muốn chết.

Mai Tử Khanh nhăn mặt, “Em biết anh ghét làm nhiệm vụ giả, ghét cảm giác ăn bữa hôm lo bữa mai, nhưng cá rời khỏi nước sẽ chết, bây giờ anh còn chưa phải rồng, rời khỏi nước chỉ có đường chết.”

“Nhạc Thanh, thứ anh hấp thu là vật tà ác nhất thiên địa bị Thiên Đạo ruồng bỏ, những thứ này sẽ ảnh hưởng tới tâm trí anh, anh sẽ trở thành kẻ lạ ngay cả bản thân cũng không biết là ai, biến thành một thứ bị tà khí khống chế.”

“Nhạc Thanh, xin anh đừng chà đạp chính mình, em chưa từng muốn kéo anh lại, để anh cùng vào đầm lầy với em, nếu thật sự có một ngày anh thoát khỏi trói buộc, vượt khỏi quy tắc, em sẽ chúc phúc cho anh.”

“Bây giờ anh sắp thành công, nhưng em lại ngăn cản anh, đây là chúc phúc mà em nói sao, nếu lần này thất bại, Mai Tử Khanh, anh sẽ hận em cả đời, từ nay về sau mãi mãi không qua lại với nhau nữa.”

“A……” Dây thừng trên người Mai Tử Khanh thít lại, khuôn mặt Mai Tử Khanh hiện lên màu hồng bệnh trạng.

Thân thể bị dây thừng thít chặt, càng siết càng chặt, Mai Tử Khanh càng ngày càng khó chịu, khóe miệng tràn ra máu tươi.

Hiển nhiên là nội tạng bị chèn ép, bị thương.

“Anh không thể tiếp tục như vậy.” Mai Tử Khanh khó khăn nói, máu trong khoang miệng nhiễm hồng cả răng.

“Tại sao không thể, chỉ vì hi sinh một ít người mà đã thành sai, người làm chuyện lớn không để ý vụn vặt, mọi thành công đều được lập lên trên xương trắng.”

“Anh tự nguyện hy sinh tương lai của mình, đánh cược tất thảy đổi lấy lực lượng cường đại, anh tự nguyện, tự nguyện, em dựa vào cái gì mà nói anh sai.”

“Mai Tử Khanh, em quả là một người vừa đáng ghét vừa cổ hủ.”

Mai Tử Khanh nhắm mắt lại, miệng hộc máu, sắc mặt ảm đạm.

Mai Tử Khanh mở to mắt, nói với Ninh Thư: “Làm ơn.”

Ninh Thư đỡ trán, siết tay, điều động tất cả kình khí trong thân thể, sau lưng trào ra vô số lực lượng Sao Trời li ti, tạo thành cự long.

Ninh Thư bay về phía trận pháp trên trời, cự long phía sau theo Ninh Thư cùng đánh vào hoán thiên đại trận.

Trận pháp kêu vang răng rắc, tà khí đen kịt lan ra từ khe hở.

Ninh Thư một quyền lại một quyền nện lên pháp trận, trên trận pháp ngày càng nhiều hoa văn xuất hiện.

“Dừng tay, cô dừng tay……” Nhạc Thanh tức muốn hộc máu hô.

Ninh Thư không để ý tới Nhạc Thanh, giơ tay, cự long ngẩng đầu rít lên một tiếng vô thanh, mạnh mẽ đâm vào pháp trận.

Vết nứt trên pháp trận lan ra nhanh chóng, cuối cùng oành một tiếng, trận pháp vỡ, nổ thành vô số mảnh nhỏ, ánh mặt trời chiếu xuyên qua, lập loè mảnh sáng.

Ninh Thư bị lực nổ hất ra thật xa, Lal ôm lấy Ninh Thư từ sau, làm đệm đỡ Ninh Thư, đập mạnh xuống đất, cuối cùng trượt dài.

Ninh Thư vội vàng hỏi: “Anh không sao chứ.”

Đập mạnh như vậy mà còn muốn làm đệm lưng cho cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.