Editor: EE
Mọi chuyện được giải quyết, Nhạc Thanh vọng tưởng dựa vào sức mạnh hoán thiên đại trận bị xoá bỏ.
Âm khí và cả những linh hồn đang thống khổ cũng bị hút đi, sẽ không gây ra ảnh hưởng lớn tới vị diện.
Gọn gàng giải quyết tất cả mọi chuyện.
Người ở đây chả ai dám hó hé gì, Giáo Y đại thúc bước đi trong không trung, một bước nhỏ khoảng cách lớn, thân hình chỉ một lát đã biến mất.
Ninh Thư nhìn theo bóng Giáo Y đại thúc, một bước ngàn dặm, đây là pháp tắc Không Gian?
Ninh Thư thu hồi tầm mắt, nhìn Mai Tử Khanh. Mai Tử Khanh ngơ ngác ngồi dưới đất, hai mắt đăm đăm, ngay cả mi mắt cũng không chớp, trông giống như một bức tượng gỗ.
Linh hồn dường như không còn trong thân thể.
Ninh Thư ho khan một tiếng, đẩy đẩy Mai Tử Khanh, Mai Tử Khanh cứng ngắc quay đầu lại, ánh mắt trống rỗng nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư không hỏi được câu cô không sao chứ.
Nhìn Mai Tử Khanh thế này mà không sao được à?
Lal và Dao găm Mục cũng ngơ ngác nhìn mọi việc xảy ra.
Trong đầu là một mảnh hỗn loạn, ai có thể nói cho bọn họ biết có chuyện gì xảy ra không, cái người mặc áo gió đen kia là ai?
Lal nhìn phần lưng trần của Ninh Thư, phía sau máu thịt lẫn lộn, còn có cành cây, đá vụn găm vào trong da, anh bước tới chỗ Ninh Thư nói: “Xử lý miệng vết thương một chút đi.”
Ninh Thư quay đầu nhìn lưng, gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/but-ky-phan-cong-cua-nu-phu-phao-hoi-2/2082383/chuong-1646.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.