Chương trước
Chương sau
Editor: USER, Bạc Hà

Beta: EE

Ở thời điểm hắc hóa, vũ khí cảm thấy thống hận, tuyệt vọng, chỉ muốn được trả thù thật nhanh.

Những cảm giác này sẽ bám lấy vũ khí cả đời, cảm xúc luôn ở trong trạng thái tiêu cực như vậy, không sụp đổ mới là lạ.

Lal không phản bác được, có chút thất vọng nhìn Dao găm Mục.

Dao găm Mục cảm giác được sự xa cách của Lal, âm u nói với Ninh Thư, “Bây giờ cô đã không cần Lal bảo vệ nữa, vì sao cô vẫn muốn giữ anh ta bên người?”

“Cao cao tại thượng bố thí cho người khác, thật ghê tởm.”

Ninh Thư: “Ừ, vậy thì sao.”

Dao găm Mục chán nản.

Ninh Thư nhìn Bùi Cát cao to đứng bên cạnh, Bùi Cát giơ tay, cười nói: “Tôi thực sự muốn cô sử dụng tôi.”

Ninh Thư cười một tiếng, “Tuy anh không phải vũ khí hắc hoá, nhưng anh thông minh hơn nhiều so với vũ khí sa đọa. Vì nội tâm tràn đầy hận thù, vũ khí sa đọa sẽ ăn thịt uống máu người sử dụng mình, từ đó cả đời phải chịu đau khổ.”

“Hắc hoá chỉ thoải mái nhất thời, sau đó là đau khổ mãi mãi.”

“Tôi đoán những người trước kia sử dụng anh đều chết oan uổng.” Ninh Thư nhìn Áo giáp Bùi Cát.

Bùi Cát lắc đầu, “Lần đầu gặp gỡ, nói xấu tôi như vậy không tốt lắm đâu.”

“Tôi chỉ là một vũ khí phòng ngự, cũng không có sức chiến đấu gì.”

Ninh Thư cười tủm tỉm, “Vừa rồi ở nhà trọ, khi anh và tôi đang nói chuyện, có người khách nhìn tôi với ánh mắt đồng tình và thương hại.”

“Vì sao lại thương hại tôi?” Ninh Thư hỏi.

“Bởi vì họ biết chuyện của anh.”

Bùi Cát vỗ tay, “Cô nói như thật vậy.”

“Không cần chịu đựng sự đau khổ của hắc hóa mà có thể tự do tự tại, cũng chỉ có đồ ngốc như Dao găm Mục mới tự biến mình thành vũ khí sa đoạ.” Ninh Thư cười một tiếng.

Lal nghe Ninh Thư nói vậy liền lập tức đứng chắn ở trước mặt Ninh Thư, cảnh giác nhìn Bùi Cát, “Nói vậy tức là anh căn bản không muốn lập khế ước đoàng hoàng với chủ nhân.”

Bùi Cát cười nói: “Mặc dù hiện tại không thể lập khế ước nhưng vẫn có thể hợp tác với nhau, tôi cũng phải tìm hiểu tính cách của chủ nhân anh đã.”

“Tôi là một vũ khí tự do, chỉ tạm thời hợp tác cùng người khác, người bình thường đều biết tôi sẽ không lập khế ước.”

“Bởi vì người khế ước với anh sẽ chết.”

“Đúng vậy, vì bọn họ làm tôi rất thất vọng.” Bùi Cát ngẩng đầu nhìn trời.

Ninh Thư đá Dao găm Mục, “Học tập đi, thông minh lên một chút, không phải chỉ có ăn chủ nhân mình mới có thể thành công đâu, còn rất nhiều biện pháp khác có thể giết chết người khế ước, mi lại lựa chọn phương pháp ngu xuẩn nhất.”

Dao găm Mục: …

Hắn đã hắc hóa rồi thì làm sao bây giờ?

Đôi khi hận một người đến mức muốn uống máu moi tim người đó.

Ninh Thư nhìn Áo giáp Bùi Cát, có lẽ người này là người đã giết chết Lal và Nicole.

Áo giáp Bùi Cát đi theo Nicole, có lẽ là chán ghét tình cảm giữa Lal và Nicole, hoặc là Nicole làm hắn thất vọng, trực tiếp giết chết.

Vừa rồi ở nhà trọ, Ninh Thư phát hiện không ít người nhìn Áo giáp Bùi Cát với ánh mắt rất kỳ diệu, cảm giác như vừa khát khao vừa kiêng kị.

Ai có được Áo giáp Bùi Cát giống như có thêm một lớp bảo vệ, có áo giáp giúp ngăn cản công kích.

Áo giáp Bùi Cát chính là một vũ khí được loài người tôn sùng, điều kiện bẩm sinh cũng tốt, thực lực đầy đủ.

Giết người đều tuỳ vào sở thích của bản thân, bởi vì hắn có đủ tư cách để kiêu ngạo, ai tổn thương hắn, hắn sẽ giết người đó.

Nicole hẳn là một món đồ chơi mà Áo giáp Bùi Cát nhìn trúng, đi theo cô ấy, cuối cùng cảm thấy nhàm chán, trực tiếp giết chết, sau đó lại bắt đầu đi chu du thiên hạ.

Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của Ninh Thư, khi bị Bùi Cát chọc ghẹo ở nhà trọ, Ninh Thư cũng nhân đó quan sát hắn.

Rảnh rỗi đi trêu chọc người ta như vậy, hơn nữa sau đó cũng không có ai tìm đến hắn, đủ nói lên việc Áo giáp Bùi Cát là một vũ khí có thực lực mạnh mẽ, không sợ ai đến gây phiền toái.

Nói cao cao tại thượng, hẳn là như Bùi Cát mới đúng.

Nhàn nhã dạo chơi khắp nơi, vừa chính vừa tà tuỳ theo tâm trạng.

Kể cả khi có người nhỏ yếu bị làm nhục trước mặt Bùi Cát, hắn cũng có thể mặt không đổi sắc mà đi qua, mặc cho người ta cầu xin hắn.

Trước kia người khế ước làm Bùi Cát thất vọng, hắn liền giết họ, hơn nữa cũng không phải vũ khí sa đọa, không cần chịu sự thống khổ do hắc hóa.

Nói cái gì bây giờ, Nicole đúng là khổ tám đời mới có thể gặp được người này.

Ninh Thư: Đều tại đôi mắt này của tôi đã nhìn thấu quá nhiều.

Bùi Cát búng tay một cái, “Cô gái này có chút thú vị, chi bằng chúng ta hợp tác đi?”

Ninh Thư tiến một bước về phía Bùi Cát, cười nói: “Tôi cũng cảm thấy anh thú vị, hai chúng ta trao đổi nào.”

Bùi Cát lui về phía sau vài bước, “Hình như cô có địch ý với tôi, tôi có thể hỏi tại sao không?”

“Bởi vì tôi rất hẹp hòi, vừa mới bị anh trêu cợt ba lần, giờ phải trả lại.” Ninh Thư lại tiến về phía Bùi Cát.

Bùi Cát lùi về phía sau một bước, “Nếu vậy thì tôi không thể đồng ý, gặp lại sau.”

Thân ảnh Bùi Cát đột nhiên biến mất trước mặt Ninh Thư.

Dao găm Mục thấy Bùi Cát cứ thế mà chạy, đen mặt, nói như tranh công: “Áo giáp Bùi Cát còn có một công năng nữa là ẩn thân, rất lợi hại.”

“Cần mi lắm mồm sao, ta tự thấy được.” Ninh Thư thả tinh thần lực, muốn thăm dò vị trí của Bùi Cát, nhưng có vẻ Bùi Cát đã thật sự biến mất.

Tên này che giấu thật sâu, trước kia đi theo Nicole, cô cũng không biết hắn có thể ẩn thân.

Chỉ biết năng lực phòng ngự của Bùi Cát thuộc hàng đầu, vậy mà không biết còn có thuật ẩn thân.

Quả thực chính là một vũ khí ám sát sắc bén.

Khó trách có thể xếp hạng những vũ khí mạnh nhất.

Nicole đối mặt với vũ khí như này cũng không động tâm, không lập khế ước, làm tổn thương lòng tự trọng của vũ khí cao quý này à?

Ninh Thư càng thêm chắc chắn Bùi Cát là người đã giết chết Lal và Nicole.

Đồ vũ khí tâm thần.

Cũng không biết Áo giáp Bùi Cát có quấn lấy cô nữa không, nếu có thì đây là một vấn đề lớn.

Ninh Thư xoay người lại, một chân đá văng Dao găm Mục, “Mi nhìn xem đã chọc vào ai kìa, với trí thông minh của mi, người ta chí ít quẳng mi lại mấy con phố.”

“Nếu có lần sau nữa, ta sẽ vặn chết mi, không, lần này dù sao cũng phải cho mi một bài học.” Ninh Thư nắm Dao găm Mục đang ngồi dưới đất.

Ninh Thư ra sức bóp cổ hắn, mặt Dao găm Mục trở nên đỏ bừng, tuy vậy làm sao cũng không thể thoát khỏi tay của Ninh Thư.

Dao găm Mục biến thành một con dao, hai tay Ninh Thư nắm chặt lấy dao găm, bẻ nó thành một đường cong, dùng thêm chút lực, dao găm sẽ gãy.

Lal nắm lấy cổ tay Ninh Thư, Ninh Thư buông lỏng dao găm, ném nó xuống đất, Dao găm Mục biến thành hình người, hoảng sợ nhìn Ninh Thư.

“Nếu không phải nể mặt Lal ta đã sớm bẻ gãy mi, lần trước nếu không phải ta cho mi ăn dược thì linh hồn mi sớm đã bị hoán thiên đại trận hút đi rồi.”

“Mi tràn ngập oán độc như vậy, linh hồn chứa toàn sự thù hận là thứ mà hoán thiên đại trận thích nhất.”

“Làm người phải có chút lương tâm, mi hận cả thế giới cũng không có vấn đề, miễn là đừng bày trò trước mặt ta.” Ninh Thư phiền chán nói với Dao găm Mục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.