Chương trước
Chương sau
Editor: Bạc Hà, USER

Trong tửu lâu tràn ngập tiếng đàn tranh du dương uyển chuyển cùng tiếng xì xào to nhỏ.

Ninh Thư cảm thấy những không gian này rất yên bình, cho dù là không gian ảo hay pháp tắc không gian đều cấm động thủ đánh nhau.

Một khi đánh nhau sẽ có người trấn áp tàn khốc, có điều nhiệm vụ giả đến được nơi này cũng không phải người xốc nổi, chỉ biết động thủ.

Muốn giải quyết vấn đề không nhất định phải đánh nhau.

Ninh Thư uống nước, chống cằm quan sát nhiệm vụ giả trong tửu lâu.

Ngàn người ngàn mặt, xã hội của nhiệm vụ giả cũng giống như xã hội của người bình thường.

Mỗi ngày trong hàng tỷ vị diện sẽ sinh ra hàng tỷ nhiệm vụ giả, mà trong một ngày, lại có rất nhiều nhiệm vụ giả biến mất vì nhiều lý do khác nhau.

Đây là cả một quá trình sàng lọc lớn, chỉ khi nào có đủ thực lực cùng may mắn mới có thể đi tới đích.

Nói như vậy, Ninh Thư cảm thấy bản thân cũng coi như may mắn, trên thế gian này còn rất nhiều người xui xẻo hơn cô.

Có so sánh mới thấy hạnh phúc.

Ít nhất hiện tại cô đã có ba căn nguyên thế giới, còn thiếu hai cái là có thể xây dựng thế giới thành công.

Vừa nghĩ đến đây, Ninh Thư liền hưng phấn đến run rẩy cả người.

Quá khó khăn.

Sở hữu một thế giới thì ít nhất sinh mệnh của mình cũng được đảm bảo, tuy rằng không giống người đàn ông tóc bạc và anh trai thơm có rất nhiều thế giới.

Nhưng dù chỉ có một thế giới, nếu có vật dẫn thích hợp cũng sẽ có thể xây dựng thêm một thế giới khác.

Có điều hiện tại sống mới quan trọng.

Tất cả nhiệm vụ giả đều phải tránh mấy phát súng của Giáo Y đại thúc.

Căn bản là không có chút cảm xúc nào, chỉ cần sai là bị giết ngay tại chỗ, không thể phản bác cũng không có cơ hội phản bác.

Một tổ chức tàn khốc.

Cho nên chỉ có đủ thực lực mới không bị đối xử như vậy.

Chỉ cần đủ mạnh liền có quyền lên tiếng.

Nếu người yêu của Mai Tử Khanh có một thế giới thuộc về mình, có hàng tỉ sinh linh cùng chung số phận với hắn, số phận của hàng tỉ sinh linh đều gắn liền với hắn.

Tuyệt đối sẽ không bị xoá bỏ, nhiều nhất là chịu chút trừng phạt.

Đây chính là thực lực.

Ninh Thư cũng không lĩnh ngộ pháp tắc Thủy, cô quay về không gian hệ thống, click mở hệ thống trò chuyện, gửi tin nhắn cho Mai Tử Khanh.

Ninh Thư: Về sau có căn nguyên thế giới thì ưu tiên cho tôi trước nha, giá cả dễ nói.

Mai Tử Khanh: Cút, lần này bán cho cô là tôi chịu thiệt, còn muốn tôi lại bán lỗ vốn cho cô, cút…

Ninh Thư: …

Phụ nữ thất tình thật đáng sợ.

Ninh Thư: Tôi làm sao có thể để cô chịu thiệt chứ, giá cả dễ thương lượng, nhất định phải cao hơn giá thị trường một chút.

Mai Tử Khanh khinh bỉ: Cô có đủ lực tín ngưỡng mà mua chắc, những thứ này không hề rẻ.

Ninh Thư: Đúng là không có, nhưng từ từ tiết kiệm.

Lần này mua căn nguyên thế giới đã vét sạch túi tiền của cô.

Đau tim, căn nguyên thế giới chưa gom đủ, cũng không đủ lực tín ngưỡng để mua cách lĩnh ngộ pháp tắc.

Kẹt cả hai đầu, nhưng nhiệm vụ giả cũng có ưu thế, đó chính là thời gian. Mặc dù những cái khác không nhiều, nhưng thời gian thì vô hạn, chỉ cần là chuyện có thể giải quyết bằng thời gian thì đều không phải vấn đề.

Cùng lắm thì tốn thời gian tìm căn nguyên thế giới, cùng lắm thì tốn thời gian lĩnh ngộ pháp tắc, nhiều chuyện đơn giản.

Từng việc một, bất tri bất giác đã giải quyết xong vấn đề.

Mai Tử Khanh: Nếu tôi tìm được căn nguyên thế giới thì sẽ để lại cho cô, nhưng nếu cô không có lực tín ngưỡng, vậy thì quên đi.

Ninh Thư: Được, cô nhất định phải để lại cho tôi.

Hai người tìm nhanh hơn nhiều so với một người.

Nếu trong tay Mai Tử Khanh có căn nguyên thế giới lại ưu tiên bán cho cô trước, như vậy thì tiến độ xây dựng thế giới của cô sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Ninh Thư: Trong tay cô từng có mấy căn nguyên thế giới?

Mai Tử Khanh: Tôi tìm thấy hai cái, một cái thuộc tính kim, một cái thuộc tính hỏa.

Thuộc tính hỏa thì cô có.

Mai Tử Khanh: Gần đây có khả năng tôi sẽ không đi làm nhiệm vụ, hiện tại tôi đang trong tình trạng này, làm nhiệm vụ cũng làm không tốt, cô muốn chờ căn nguyên thế giới, có thể không chờ được.

Ninh Thư: Mặc dù tôi muốn an ủi, nhưng tôi thật sự không biết làm sao an ủi cô, tuy rằng bạn trai cô chết nhưng vẫn còn rất nhiều người chờ được kết duyên cùng cô.

Mai Tử Khanh: Đừng nói chuyện với tôi, cút…

Mỗi lần Ninh Thư nghe thấy Mai Tử Khanh nói chữ cút đều cảm thấy cô ấy dùng hết sức lực mà gào thét.

Trò chuyện với Mai Tử Khanh một hồi, Ninh Thư giống như bị tiêm máu gà, hăng hái muốn làm nhiệm vụ. Nói không chừng thế giới sau sẽ có căn nguyên thế giới, không thì thế giới sau, thế giới sau sau sau nữa sẽ có.

Ninh Thư làm một chén canh gà ác, ấn mở hệ thống Thương thành, đổi Tích Cốc Đan cùng một ít loại thuốc cơ bản.

Sống thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, thay đổi cuộc đời cho nguyên chủ.

Ninh Thư đổi đồ vật xong, đóng hệ thống Thương thành, nhìn lỗ đen trên vách tường, hỏi 2333: “Mi có cảm thấy cái lỗ đen này lớn hơn rồi không?”

Lúc trước lỗ đen dung hợp chỉ lớn bằng nắm tay đàn ông trưởng thành, bây giờ đã to bằng đầu đứa trẻ.

2333 mờ mịt hỏi: “Có sao?”

“Mi mù hả?” Thay đổi rõ ràng như vậy còn không nhận ra à?

“Nguyên nhân của vấn đề dung hợp là gì, chẳng lẽ là vì thuộc tính kim?” Ninh Thư suy đoán.

2333 nghĩ nghĩ nói: “Có lẽ do trước đó thuộc tính kim phá hủy không gian hệ thống, tôi san ra một ít năng lượng để tu bổ lại, không có lực lượng của tôi áp chế hai thứ này liền thành ra như vậy?”

Ninh Thư: Trời mới biết xảy ra chuyện gì…

Cảm giác thật là đau đầu.

Không biết khi nào mới có thể giải quyết cái lỗ đen này đây.

“Nhìn xem, mi có cảm thấy lỗ đen này lại biến lớn không?” Ninh Thư nhìn chằm chằm cái lỗ, kinh ngạc nói với 2333.

2333: “… Chắc cô gặp ảo giác thôi.”

Ninh Thư dụi mắt, hẳn là ảo giác.

Ninh Thư nắm tóc, hỏi 2333: “Theo kinh nghiệm của mi thì có chuyện gì với thứ này vậy?”

Thứ này dung hợp với Linh Hồn Châu có thể xuyên qua bất kể vị diện gì, viên ngọc triệu hồi các sinh vật ở thế giới khác, còn có Kết Giới thạch, dung hợp lâu như vậy cũng chưa dung hợp xong.

Mắt thấy lỗ đen càng ngày càng nhỏ, hiện tại lại giống như phình ra bất thường.

Quả thật hố cha!

Ninh Thư nhìn chằm chằm lỗ đen một lúc lâu, luôn cảm thấy nó đang từ từ lớn hơn.

Nhưng lại cảm thấy là ảo giác, lỗ đen chậm rãi xoay tròn, nhìn lâu váng đầu hoa mắt.

Ninh Thư thở dài một hơi, “Thôi kệ vậy, ta đi làm nhiệm vụ trước, mi ở lại chú ý tình hình lỗ đen đấy.”

Hy vọng sau khi làm nhiệm vụ trở về thì không gian hệ thống của cô vẫn còn, không bị lỗ đen kia nuốt chửng mất.

2333 truyền Ninh Thư vào vị diện.

Ninh Thư chậm rãi dung nhập vào trong một thân thể, cảm giác thân thể vô cùng nặng nề, đầu choáng váng.

Ninh Thư cố gắng mở to mắt, kết quả chỉ mở được he hé, mí mắt sưng lên, hơn nữa còn dính đầy ghèn.

Ninh Thư nhúc nhích thân thể, thân thể cứng đờ, cổ kêu răng rắc.

Lúc này mới phát hiện cô đang ngồi dưới đất, tựa lên ghế sô pha.

Ninh Thư muốn động một chút, kết quả một cơn váng đầu kéo đến, dạ dày như sóng cuộn biển trào, suýt chút nữa thì nôn.

Chấn động não?

Ninh Thư không dám manh động, cô giơ tay lên lau ghèn khóe mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.